Người giúp việc tốt bụng nhắc: "Anh Kinh nói bây giờ sẽ trở về thành phố Ninh Hải, bảo cô lập tức chuẩn bị ạ.
“Bây giờ?” Cô ta tỉnh ngủ hẳn, giơ tay lên xem đồng hồ: “Mới năm giờ thôi đấy!”
Người giúp việc đáp: “Anh ấy nhớ vợ mình, tối qua không ngủ ngon, không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, cô nhanh lên đi ạ.
Ngọc Tịnh Thi cạn lời: “Tôi biết rồi” Cô ta đóng cửa phòng, bực dọc thay đồ rồi thu dọn hành lý.
Mười phút sau.
Trên máy bay tư nhân từ New York đến thành phố Ninh Hải, Ngọc Tịnh Thi nhìn bữa sáng đa dạng trên bàn, chẳng muốn ăn chút nào, trong lòng bực vô cùng.
Ngược lại hai đứa bé ăn uống say sưa.
Kinh Tử Sâm ngồi đối diện Ngọc Tịnh Thi, đang ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ với nụ cười nhẹ trên gương mặt điển trai.
Ánh ban mai xuyên qua cửa sổ bao trùm lấy anh, làm cho khí chất của anh trở nên dịu dàng, không giống một sếp tổng chút nào.
Thật ra kể từ khi hai đứa bé xuất hiện, khí chất của Kinh Tử Sâm đã trở nên dịu dàng hẳn.
Sau khi ăn sáng xong, bọn trẻ ngồi chơi ipad.
“Ba ơi, toang rồi!” Bỗng nhiên Minh Triết đưa ipad tới trước mặt anh: “Ba xem người ta viết gì trên báo này!”
Ngọc Tịnh Thi cũng hoàn hồn lại, vội vàng lấy điện thoại ra.
Những bức ảnh “gia đình bốn người” được chụp cực kỳ rõ, phải gọi là đẹp cực, tấm nào tấm nấy cũng ấm áp và đầy tình cảm.
Tiêu đề và nội dung bài báo của cánh truyền thông nước ngoài bóp méo sự thật, bất chấp tất cả mọi thủ đoạn để có nhiều lượt xem.
Cũng không biết là cố ý hay vô tình mà họ viết Ngọc Tịnh Thi thành mẹ ruột của bọn trẻ, gọi cô ta là mợ chủ trong bài báo.
Kinh Tử Sâm không đọc kỹ, anh lạnh lùng cau mày lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho Mạc Tử Văn.
Ngọc Tịnh Thi cũng thấy bài báo, tự dưng cô ta thấy hơi chột dạ, mặc dù cô ta chẳng làm gì cả.
Cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện thì phát hiện anh đang toát ra khí thế rất đáng sợ, cầm điện thoại trầm giọng ra lệnh: “Xoá sạch tất cả những bài báo vớ vẩn trên mạng kia cho tôi, ngay lập tức” Dứt lời, anh liền cúp máy.
Khí thế quanh người anh lạnh lẽo đến mức khiến Ngọc Tịnh Thi không dám thở mạnh.
Kinh Tử Sâm chỉ ước gì có thể bay tới bên cạnh vợ mình ngay để cho cô một lời giải thích chân thành.
Nếu để cô đọc được những bài báo này, chắc cô sẽ buồn lắm nhỉ?
Vịnh Minh Hà, thành phố Ninh Hải.
Lạc Vân đi lên lầu tìm Lê Mạn Nhu: “Cô chủ. Cô ta thông báo: “Bà chủ đang đợi cô trong phòng ngủ, bà ấy có lời cần nói với cô.
Lê Mạn Nhu nhìn về phía Lạc Vân, ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, sau đó Lạc Vân xoay người rời đi.
Cô có thể đoán được Kinh Tế Ngọc muốn nói gì, bởi vì Kinh Tử Sâm đã sắp về.
Cô tạm dừng việc trong tay rồi đi qua phòng ngủ của Kinh Tế Ngọc. Lạc Vân mở cửa cho cô, sau đó Lê Mạn Nhu nhìn thấy người muốn gặp mình đang ngồi trước bàn trang điểm. Cô đi vào trong phòng, Lạc Vân không vào theo.
Kinh Tế Ngọc đeo mặt nạ che nửa bên mặt, nghe thấy tiếng bước chân bèn dời mắt về phía Lê Mạn Nhu.
“Bà đừng đánh tôi nữa” Lê Mạn Nhu đứng cách bà ta một mét, nói với giọng bình tĩnh: “Không phải vì Kinh Tử Sâm về sẽ chống lưng cho tôi, mà là vì quá tam ba bận.
Kinh Tế Ngọc nhíu mày, con bé này lên tiếng trước luôn à?
“Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, chúng ta đều là con người, có thể trao đổi với nhau bằng lời nói” Lê Mạn Nhu nhìn thẳng vào mắt bà ta, không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Tôi biết bà ghét tôi, nhưng tôi không phải tiền, không thể nào được tất cả mọi người thích.
“Nói xong chưa?” Kinh Tế Ngọc sầm mặt lại, trong mắt lộ ra vẻ cảnh cáo.
“Chưa. Cô tiếp tục nói: “Nếu bà cố ý gây khó dễ cho tôi ngay trước mặt bọn trẻ, tôi sẽ không nén giận nữa đâu. Tôi cũng xin nói rõ với bà luôn, tôi đã từng học Taekwondo, đai đen cửu đẳng đấy
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất