“Sinh viên đậu nguyện vọng một và dân cao học!”, Tần Kiệt nói.  

 

“…”  

 

Châu Phàm lắc đầu: “Anh hùng không hỏi xuất xứ, bà ta không biết à?”  

 

“Biết chứ! Tuy nhiên, người ta nói rằng tôi không phải một trong số đó!”, Tần Kiệt nhún nhún vai.  

 

“Được rồi! Vậy đành phải quay về thôi!”, Châu Phàm cũng không biết nói gì thêm, chỉ có thể đồng tình với Tần Kiệt.  

 

Không đợi anh ta nói, Tần Kiệt đã lên tiếng trước: “Chuyện giám đốc của phòng vận chuyển sao rồi?”  

 

“Mới về đã muốn làm việc ngay à?”, Châu Phàm mong Tần Kiệt dành thời gian nghỉ ngơi, dù sao thì anh ấy cũng vừa bị bà cô tương lai xem thường một trận, cần phải chữa trị tâm hồn bị tổn thương.  

 

“Tôi biết anh đang nghĩ gì! Yên tâm đi, tôi không sao đâu!”, Tần Kiệt nở nụ cười: “Nói đi, phía giám đốc Lưu đã có tiến triển gì chưa?”  

 

“Việc này thiết nghĩ anh nên trực tiếp hỏi dì ấy thì hơn!”, Châu Phàm nhấc điện thoại, gọi cho Lưu Tuấn Mai.  

 

Ba phút sau, Lưu Tuấn Mai đến.   

 

“Giám đốc Tần, cậu về rồi à?”  

 

“Ừm, giám đốc Lưu, dì nói chuyện với vị đội trưởng kia thế nào rồi?”, Tần Kiệt có hơi gấp.  

 

Anh và Tần Văn Văn đã đánh cược, trong vòng một năm rưỡi, anh phải mở rộng quy mô kinh doanh đến Hỗ Hải.  

 

Muốn như vậy, hiện tại phải cố gắng.  

 

Mà trước mắt, chuyện quan trọng nhất với anh chính là giải quyết ổn thỏa vấn đề về người phụ trách đội vận chuyển.  

 

“Thầy Lữ đã đồng ý, tuy nhiên trong nhà ông ta có việc đột xuất, tạm thời không thể đế công ty trình diện!”, Lưu Tuấn Mai nói.  

 

“Thật à?”, Tần Kiệt kích động.  

 

“Ừm!”, Lưu Tuấn Mai gật đầu: “Tuy nhiên, chuyện nhà ông ta có hơi rắc rối, tôi đoán phải mất nửa tháng nữa ông ta mới đến được!  

 

“Ờ?”, Tần Kiệt có hơi tò mò: “Có thể nói với tôi nhà ông ta gặp rắc rối gì không?”  

 

“Ông ta có một đứa con trai, học văn hóa không tốt lắm, cho nên muốn chuyển sang học thể dục! Nhưng nhà ông ta chỉ là người thường! Không có cách nào cả! Cũng không biết đứa nhỏ khờ khạo nhà ông ta chuyển sang học thể dục có làm nên trò trống gì hay không! Cho nên ông ta vẫn luôn phiền muộn vì chuyện này!”, Lưu Tuấn Mai giải thích: “Vừa khéo, giám đốc Tần, cậu quen biết không ít người trong giới thể dục thể thao, tôi nghĩ…”  

 

“Không cần nói nữa, tôi hiểu ý dì! Hay là như vậy đi, dì bảo thầy Lữ đưa tư liệu của con ông ta cho tôi! Tôi nhờ người tìm giúp!”  

 

“Sau đó xin một cuộc hẹn để dân chuyên nghiệp kiểm tra cho con ông ta! Nếu như được thì để tên nhóc đó chuyển sang học năng khiếu, còn không thì cũng đừng lằng nhằng nữa, đỡ mất công vô ích!”  

 

“Tôi biết rồi! Giờ tôi gọi điện nói với ông ta!”  

 

“Được! Dì đi đi!”, Lưu Tuấn Mai rời đi.  

 

Tần Kiệt vuốt vuốt mi tâm, sau đó gọi cho Tôn Triêu Dương.  

 

Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ đi công tác cũng đã hơn nửa tháng rồi, nhưng vẫn còn nhiều việc chưa xử lý, nên chưa trở về.  

 

Vừa khéo, nhân cơ hội này, anh hỏi thăm Tôn Triêu Dương một chút.  

 

“Giám đốc Tần, có chuyện gì à?”, trong điện thoại, giọng Tôn Triêu Dương có hơi nhỏ, hẳn là đang đàm phán.  

 

“Ông đang thương lượng công việc à?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Ừm! Đang cùng một ngôi sao lớn thương thượng đây này!”  

 

“Ngôi sao lớn?”, Tần Kiệt có hơi tò mò: “Là ai?”  

 

“Lưu Tường!”  

 

Phốc~  

 

Suýt chút nữa Tần Kiệt đã phun hết sữa đậu nành mà anh uống lúc sáng.  

 

Ngày 28 tháng 8 năm 2004, trong trận chung kết 110m vượt rào nam của Thế vận hội Olympic, Lưu Tường đã phá kỷ lục Olympic với thời gian 12,91 giây, phá vỡ kỷ lục thế giới của tuyển thủ nước Anh – Colin Jackson, đoạt được huy chương vàng.  

 

Trở thành nhà vô địch Olympic đầu tiên của Hoa Hạ với hạng mục điền kinh, tạo ra thần thoại về người Hoa Hạ đầu tiên chiến thắng nội dung 110m vượt rào nam.  

 

Tháng 8 vừa rồi, tại Giải vô địch thế giới thi đấu trong nhà Valencia ở Tây Ban Nha, anh ta đã giành chức vô địch cự ly 60 mét vượt rào trong 7 giây 46.  

 

Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ vậy mà lại đến tìm anh ta.  

 

Lại nói, Lưu Tường đang ở Hỗ Hải, mà anh thì mới từ Hỗ Hải trở về, Tôn Triêu Dương và Tô Nhuệ lại chạy đến đó.  

 

Có cần đùa vậy không?  

 

Chưa kể, muốn ký hợp đồng với Lưu Tường sợ rằng phải tốn không ít tiền.  

 

“Ông chắc là mình không đùa đấy chứ?”  

 

“Giám đốc Tần, là thật! Cậu không tin thì cứ nghe thử đi! Giám đốc Tô đang nói chuyện đấy!”  

eyJpdiI6IktHTU02SnkzWTQzWU5yZCtyeXVibHc9PSIsInZhbHVlIjoiaE5UbUd0VWtWbVJHa3MyS2NEcHEzUmYrOWhrS3JUK29icVpRK3h6b0s3ekxjQ20rRjJwZkpmWVl6bnZmaTBMcCIsIm1hYyI6IjllYWM3OTRlNzIzYTU5YjAzNjM4ZTZkZWMwZTg5MzcxMjViNTA2MDU3M2E0MTIwODA5OTFmZDc4NDljMTE5NTEifQ==
eyJpdiI6Ijc1b0tpZ3pCMytjVDFVRkI2eG5NSXc9PSIsInZhbHVlIjoiYlwvZHZGYnFmMTRIdWxleWVHVEVwdERkZWRVZERWQjd1dkZCQnl3dThnTHlZWmQwbVVoNWVpdjNyYTdUQkpxUXVPYyt3c0pxaXprSUlZdkQxWjNFc0xUYVMxUGg5RWs0XC9nOVFVSkRjUjVtZjlEY0dcL1NkK205UFNwNVJcL3pnV2NXYUZZY2JJVHA5NG9URzBuTU16dWdONmlvMjJoYU5iYzlUa0VwcHRVaTFuYW5JMlQ5a0NHVXRvT2dHVVl4dG1oV01STDk2S21OdlF4cEJ1QVBvWXpGMFBBMnZvWm9vNVZiMHFHeHdSSXprNVhYNXFVT0VGOHVuMmJoWFBoRHUxUlVSSlFpSUVqS3RJUG5TZzZwRTBNb0RRUXQ5XC9LRTZEOFVPb0V4S3ZCbVppcVwvU2VUWlRISGxhK05ueW81TGdWeUQiLCJtYWMiOiJhOTYyODVjNWUxNmZlZWNmMmFmMTc0YzBjOTJhZTJkNTc2MDhjMDY1OTQzZmNmOTE0NjVlOTkzNjRiZDJhNjE1In0=

Theo như nội dung mà bọn họ trao đổi, quả thật là Lưu Tường.

Ads
';
Advertisement
x