Tần Kiệt không còn gì để nói.  

 

Tất nhiên nếu có thể ký hợp đồng với Lưu Tường thì càng tốt.  

 

Quan trọng là tiền.  

 

Hiện tại Lưu Tường là một vận động viên nổi tiếng, nếu phí đại diện quảng cáo không được 500 ngàn tệ, có thể hợp tác với anh ta chắc?  

 

Không chừng 1 triệu tệ mới ký được.  

 

1 triệu tệ là đủ để ký hợp đồng với một số vận động viên nổi tiếng.  

 

Bây giờ anh đang phải dùng tiền khắp nơi, nếu rút ra 1 triệu tệ thì ngân sách có chút eo hẹp.  

 

Đột nhiên Tần Kiệt cảm thấy hơi đau đầu.  

 

"Giám đốc Tần, anh sao vậy?"  

 

Tôn Triêu Dương cảm thấy Tần Kiệt có gì đó không ổn.  

 

"Ừm...", đương nhiên Tần Kiệt không muốn đánh sập sự tích cực của Tô Nhuệ và Tôn Triêu Dương, nói: "Tôi có một chuyện muốn tìm chú!”  

 

"Có chuyện gì, giám đốc Tần nói đi!"  

 

Tần Kiệt kể lại câu chuyện về con trai thầy Lữ.  

 

Tôn Triêu Dương đã hiểu!  

 

"Tôi biết rồi! Cậu đợi chút! Tôi gọi điện thoại hỏi xem sao!"  

 

"Ok, tôi đợi điện thoại của chú!"  

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Kiệt xoa lông mày.  

 

"Giám đốc Tần, sao thế? Tiến độ bên phía giám đốc Tô không thuận lợi sao?"  

 

"Không, không phải!", Tần Kiệt xua tay: "Là quá... quá táo bạo!"  

 

"Táo bạo?", Châu Phàm càng nghe càng mơ hồ.  

 

"Bọn họ đến tìm Lưu Tường rồi!", Tần Kiệt giải thích.  

 

"Cái gì?", Châu Phàm sững sờ.  

 

"Tôi không nghe nhầm chứ?", Châu Phàm không tin.  

 

Là Lưu Tường đó, không phải là một vận động viên bình thường.  

 

Có thể ký hợp đồng được không?  

 

"Chính tai tôi nghe thấy, giả được chắc?", Tần Kiệt nói.  

 

"...", Châu Phàm cứng họng.  

 

Tìm đến cả Lưu Tường, gan lớn thật đó.  

 

Nếu có thể ký kết, điều đó thực sự có thể mang lại lợi ích, nhưng mấu chốt là chi phí quá cao, nhất là khi siêu thị Kiệt Tuyết đang cần vốn.  

 

Nếu không ký được lại có chút tiếc nuối.  

 

Dù thế nào, Lưu Tường cũng là nhà vô địch Olympic, còn là quán quân world championship.  

 

Có một nhân vật như vậy đứng ra quảng cáo.  

 

Dự án trung tâm thể dục thể thao chắc chắc sẽ còn hot hơn nữa.  

 

Có thể nói đây là một vấn đề nan giải.  

 

Chẳng trách Tần Kiệt cảm thấy nhức đầu.  

 

Nếu đổi lại là Châu Phàm, anh ta cũng sẽ như vậy.  

 

Không gây dựng sự nghiệp sẽ không biết khởi nghiệp khó khăn gian khổ như thế nào.  

 

Reng reng!  

 

Điện thoại của Tần Kiệt vang lên.  

 

"Là Tôn Triêu Dương!"  

 

Tần Kiệt kết nối.  

 

"Nói sao?"  

 

"Giám đốc Tần, tôi hỏi qua rồi, ông ta sẵn lòng giúp đỡ! Tuy nhiên phải tốn chút tiền!"  

 

"Bao nhiêu?"  

 

"30 ngàn tệ!"  

 

"Được, không thành vấn đề! Gửi cho tôi thông tin liên lạc, tôi sẽ đích thân tìm ông ta!”  

 

"Ok, cậu đợi chút! Tôi gửi ngay đây!"  

 

"Đợi đã!"  

 

Bỗng nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tô Nhuệ.  

 

"Giám đốc Tô, có chuyện gì sao?", Tôn Triêu Dương nói.  

eyJpdiI6Im9YdWV6RmtIQjhPSmRGM0pBK1VEXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFUWjFWUEVGaUxnTnI1VlJ6ZXNtVmM5U0syMkVoZXRrK2ZLczFJZzVRakc1TndYeGNZdGZ4VFJvSXd4K2ZUNnQiLCJtYWMiOiI2MmIxZTQ5MDc1MzdiZjE2OGU4NDcwNWI1OGE2ZThkZWNjM2I5OTY0OTA2ODY3ZTYwMWQwMzMzYWZkZWRmYTU2In0=
eyJpdiI6Im9QZWNnNDR5VUZuQ1VHb0JkNGdabXc9PSIsInZhbHVlIjoiUkpvOGNoK2VTU2V2WjBTU3JnRURjYjZmbTFRcVMzaVpjSTlvamJuamZqMndOQXVRR1BLY2RabnBOTURGazV3aUxGV3VhK1MzRnVVWWpwUVhsRllJRGl1MXdpMU43aVwvTmdmXC9mcU5QSWVMeCtXOVc5MG40NXZBVDk4NSttcG9hYWdsSTdjSGJsVDZRQzVZclJhZ2dtVlRzbW8wNHRTVHFMK2VMaDNMTnEzNnRmVkZuS3VEcStqS2dKWFZTeTJiOEVDMlNYSG9WcnpzNEVIY3BBakF5Qjl0OFk4bkRoVWJcL2FoV0F6NVRhT3BtZXVuWmNHUlFHRzZoZ1lTZGVqdjByQyIsIm1hYyI6ImY1NGYyYjUzN2I5MGQ2ZjE1MjU5YjUxMTJjZGQ0N2I5M2NlNGIzMThiZWE0ZmRlY2FkZjhlMmQzYWNmMmM5ODEifQ==

Tô Nhuệ đón lấy điện thoại: "Giám đốc Tần! Tôi có tin vui muốn nói với anh!" 

Ads
';
Advertisement
x