Rầm~  

 

Cửa đã đóng lại, xe BMW vọt đi.  

 

Huhu~  

 

Tần Tuyết nhào vào ngực Tần Văn Văn, bật khóc.  

 

“Đều là do cô, do cô, nếu không anh ấy, anh ấy cũng sẽ không đi! Huhuhu~”  

 

Tần Tuyết không ngừng đánh vào ngực Tần Văn Văn, khóc nức nở.  

 

Cô khóc rất thương tâm.  

 

Đây là lần đầu tiên cô nổi giận với Tần Kiệt kể từ khi bọn họ quen biết nhau, cũng là lần đầu tiên cô khóc nhiều đến như vậy.  

 

Cô không rõ vì sao Tần Kiệt lại muốn cược với cô của mình, chẳng lẽ chuyện đặt chân được ở Hỗ Hải quan trọng đến như vậy sao?  

 

Cô không hiểu.  

 

Thật sự không hiểu.  

 

Cô cảm thấy rất tức giận.  

 

Vừa rồi, chỉ vì quá nóng giận nên cô mới quát Tần Kiệt.  

 

Không ngờ anh lại xuống xe thật.  

 

Đột nhiên, cô có hơi hối hận, muốn đuổi theo, thế nhưng xe chạy quá nhanh, thoáng cái đã bỏ xa Tần Kiệt.  

 

Lại nói, dù có dừng lại thì e rằng cô cũng sẽ không cho mình xuống xe.  

 

Nên Tần Tuyết chỉ có thể khóc.  

 

Hy vọng có thể khóc trôi hết những gì không vui.  

 

…  

 

Mà lúc này, Tần Kiệt đang đứng nhìn chằm chằm theo hứng BMW rời đi.  

 

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, anh mới than thở một tiếng: “Tuyết Nhi, đừng trách anh! Anh làm vậy cũng vì tương lai tốt đẹp của chúng ta! Anh biết rồi em cũng sẽ hiểu cho anh! Chờ anh! Anh sẽ không khiến em thất vọng!”  

 

Nhìn một lần cuối, sau đó Tần Kiệt quay đầu trở về.  

 

Hiện tại, anh đang ở trên cầu vượt dọc theo đường vành đai.  

 

Lại còn đang đường ngược chiều, không thể băng sang làn đường bên kia, cho nên chỉ có thể dựa vào hai chân, từng bước từng bước đi về phía trước.  

 

Đi hơn nửa giờ, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy một lối rẽ rời khỏi đường vành đai.  

 

Đi theo lối rẽ này vòng xuống phía dưới cầu vượt, đánh một vòng, thẳng đến sân bay Cầu Vồng.  

 

Hơn chín giờ tối, cuối cùng, anh cũng an toàn đáp xuống sân bay quốc tế Thiên Hà ở thành phố Hán.  

 

“Thành phố Hán, tôi lại về rồi đây!”  

 

Đón lấy cơn gió đêm, nhắm mắt lại, ngửi mùi vị quen thuộc, Tần Kiệt nở nụ cười.  

 

Thành phố Hán mới là ngôi nhà chính thức của anh.  

 

Hỗ Hải chỉ là một tòa thành mà anh phải chinh phục trên hành trình tương lai của mình.  

 

Dù kinh tế có phát triển thì vẫn không tốt bằng nhà mình!  

 

…  

 

Ngày hôm sau, siêu thị Kiệt Tuyết, tại văn phòng của Châu Phàm.  

 

Cộc cộc cộc~  

 

“Mời vào!”  

 

“Giám đốc Châu đang bận à!”  

 

“Ừm! Rất bận, có chuyện gì à?”, Châu Phàm đang ngồi trước bàn làm việc, anh ta không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán vào hóa đơn bán hàng trên tay, tiếp tục thống kê.  

 

“Ừm, xem ra thành tích của chi nhánh mới không tệ! Không hề thua kém so với trụ sở chính!”  

 

“Đúng vậy! Quả thật không tệ, nếu có như vậy…”, Châu Phàm nói được một lúc thì dừng lại.  

 

Hình như có gì đó không đúng.  

 

Ai đang nói chuyện với mình?  

 

Anh từ từ ngẩng đầu lên, suýt nữa rớt cằm.  

 

“Giám đốc Tần, sao lại là anh? Không phải anh nói mai mới về à? Sao hôm nay lại đến?”, Châu Phàm vô cùng kinh ngạc.  

eyJpdiI6InNNaHV2djVJTzU1TmRMbVwvbG90ZXdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjczTzB2MVNWWmZBeFlsYTR4a1N6OHBtb1RrVW1TVFlRZTI3MmpQM0tPUmtIOFhlbXpNaXFnUnZ5SnRQT3JNRHAiLCJtYWMiOiJjOTg5MzJiN2JkMjYxZDE2YTg2OTY5NTE3MDkwOWRhZWZhOGZkOGFlM2JlZGYyMWQzMmRjNzM4OWY0Nzc0Y2ZhIn0=
eyJpdiI6InQwcVQ0NVlsZkhzSjJlU1R2d000N1E9PSIsInZhbHVlIjoiQlRkZ1BUQUFFOHFSSVFtc2txT3FJVU1zYVFybXNTMzBCMHBBQUpadnFBM3NWaXdpZllWem5cL0crT0JqRWtNOTVUK3UzYmtoN3dHWThuZG1VZUlTZ050XC9BaUk0NkREdFU5bEhtNzFqaDNnNmlTRUNDZU5sazcxemc4ZHFtTmt4cUJYcjlWczJPZTZIQWZmVzAxd0pLWVJ0enlRK25hR2tvR2JZcmIycHl1V3o4ak1uNm10RlwvQjZUZzJsZjIxSmlNY1dTTGlJZUhpZGd5RXZXRHhjVnIyVFwvVHZSMStSV2NhcHRUNGFva01FSlRMRlFEWFUycVNiOHZuVWJhZFRKM3BWdFNYaktueVg1S2hzQWdGSXNGUjdDRnhjb0JmekRKaSt2K3M5bXhMTHpUWGxJOGtIYlNSMWtFM0h4T2JhZ2VaVXJ3SFBqc3RVZlRCdW91MGNRa0d1N092WDlnc0FQM3JGcFcxQ25KMjVEZVZEZnF4NmFQcVBWaEUwWDJYa3ZKVVFYZEtGcXFqVEV5SFc1bUtuNmZxWnMrVGJaNGxMSUZWMlRlVSttVUhWMTJDSjhYWkRnWkVMb0J4M054c0UzT3cyUng0RVwvM0NYc1FFY3JyRW9cL2h6c05xVWRINzl2b3pDNnlWV1Qxc1hScGtEU0Q0VUFUMHl2SFNBRldqakc1T05hOUtJVFdcL0UwZFNORXNscEpTSWY3ZUtxamlJU05pMmJreDM2ZHBvNHR1cnpDNFZLOHJQZ3hJRkVVWm1RSngzQiIsIm1hYyI6ImYzMmRhNDU4NjcyNDdkZmU1MTNhOWUxZjZhOGY4NTk1NjE2ZGExMDcxMzcyMjQwMTNkNjBmNjgzOGU4Zjc3MDYifQ==

“Không phải chứ? Giám đốc Tần, anh là thanh niên kiệt xuất đấy! Một nhân tài như anh mà bà ta còn chướng mắt, thử hỏi ai có thể khiến bà ta vừa lòng?”, Châu Phàm hỏi. 

Ads
';
Advertisement
x