Chiến trường Hoang Cổ rất lớn, mênh mông vô tận.
Là nơi từng diễn ra thần chiến, cho dù đã trải qua biết bao năm tháng thăm dò, vẫn còn vô số cấm địa tồn tại, là khu vực mà cảnh giới Long Mạch không thể đặt chân vào.
Sau hơn một tháng thăm dò, đã có rất nhiều người thu được lợi ích to lớn.
Thế nhưng họ vẫn chưa thỏa mãn, vô số tài năng kiệt xuất tụ tập nơi sâu thẳm, khắp nơi tìm kiếm cơ duyên, muốn trước khi rời đi có thể vớt được món lợi lớn.
Chiến trường Hoang Cổ có rất nhiều thánh dược hiếm thấy ở bên ngoài, nhưng cơ duyên thật sự to lớn, cùng truyền thừa do các Đại Thánh để lại, thì thực sự không dễ tìm được.
Rõ ràng có thể cảm nhận được, những người còn quanh quẩn trong chỗ sâu, dã tâm đều đã bị nuôi lớn.
Những thánh dược bình thường đã khó lòng làm họ thỏa mãn, chém giết lẫn nhau càng thêm kịch liệt, còn những báu vật thuộc về truyền thừa võ đạo càng tranh đoạt gay gắt.
Khi Lâm Nhất đi tới nơi sâu thẳm, thỉnh thoảng có thể thấy dị bảo xuất hiện, tranh đoạt và chém giết trở nên vô cùng kịch liệt.
Hắn không dừng lại, chỉ nhìn qua rồi nhanh chóng rời đi.
Hiện giờ, hắn không còn nhiều hứng thú với những báu vật này, thánh kiếm U Minh đã đủ để khiến Thần Tiêu Phong quật khởi, tăng thêm căn cơ cho tông môn.
Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng hội họp với đệ tử Kiếm Tông, nếu không phải là tuyệt thế chí bảo, thì chẳng có gì đủ để khiến hắn dừng bước.
Ong!
Đột nhiên lệnh bài bên hông Lâm Nhất rung lên, hắn hơi khựng, trầm ngâm nói: “Đồng môn?”
Lệnh bài có phản ứng, chứng tỏ trong phạm vi trăm dặm có đồng môn.
“Hẳn là ở hướng kia!”
Lâm Nhất nhìn qua, sau đó nhanh chóng lao đi.
Sau vài lần nhảy vọt, Lâm Nhất xuất hiện trên tòa tháp đổ nát, nhìn về phía trước.
Thân pháp thật nhanh!
Trên đường có người vô tình nhìn thấy Lâm Nhất, hơi lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí không cảm nhận được chút gió thoảng nào, chỉ thấy bóng dáng quỷ mị lướt nhanh vụt qua bên cạnh.
Cách tòa tháp vài ngàn mét.
Có trận giao đấu kịch liệt đang diễn ra, bốn bóng người đang vây công một người.
Thực lực của bọn họ rất mạnh, đều có tu vi cảnh giới Long Mạch tầng ba đỉnh phong, còn kẻ mạnh nhất mặc quần áo đen thì đã đạt đến cảnh giới Long Mạch tầng bốn viên mãn.
Khí tức cường đại, hoàn toàn không kém gì Huyền Phong và Tiêu Khôi.
Đệ tử Huyền Thiên Tông!
Lâm Nhất nhìn thoáng qua, trong lòng đã đoán được, kẻ cầm đầu hẳn là một trong những yêu nghiệt hàng đầu nằm trong hạng mười bảng trong của Huyền Thiên Tông.
Có thể thấy đệ tử Kiếm Tông đang bị vây công kia thực lực cực kỳ xuất chúng, phần lớn đệ tử Huyền Thiên Tông không phải là đối thủ của gã.
Nhưng mỗi khi gã muốn xông ra, người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng nở nụ cười, đột ngột ra tay trong nháy mắt đánh gã trọng thương. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, khí thế của người bị vây công dần dần không còn mạnh như trước.
“Công Tôn Viêm?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng, nhận ra đệ tử Kiếm Tông đang bị vây công.
Sao gã bị đệ tử Huyền Thiên Tông vây công, ngay cả người trong hạng mười bảng trong cũng ra tay với gã, là vì tranh đoạt dị bảo ư?
Thấy Công Tôn Viêm vẫn chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Nhất trầm ngâm, định trước tiên quan sát rõ tình hình.
“Huyền Thiên Tông chỉ biết ỷ nhiều hiếp ít sao?”
Khóe miệng Công Tôn Viêm rỉ máu, gã nhìn người đàn ông mặc áo đen giận dữ nói.
“Ngươi xứng sao?”
Khóe môi người đàn ông mặc áo đen nhếch lên nụ cười, sau đó bất ngờ ra tay.
Ầm!
Chỉ thấy gã đưa tay ra, lòng bàn tay bừng nở ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa nhanh chóng trở nên to lớn như mặt trời buổi sớm, hóa thành bánh xe mặt trời quay tròn!
Khi gã nâng lòng bàn tay lên, mặt trời ấy lập tức trở nên vô cùng hùng vĩ, ánh sáng mặt trời che kín trời đất. Dường như thật sự có vầng thái dương rực rỡ đang bốc lên trong tay gã, xé tan mây ma, ánh sáng chiếu khắp trăm dặm.
Huyền Thiên Bảo Giám, Tiểu Nhật Luân Thiên!
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ khác lạ, chỉ nhìn qua đã nhận ra thủ đoạn mà người đàn ông mặc áo đen thi triển, Huyền Thiên Bảo Giám này e rằng đã tu luyện đến cảnh giới rất cao.
Phụt!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất