“Chấp ngươi một tay, ngươi không phải đối thủ của ta, lấy tư cách gì mà đấu với Triệu Tốn ta." Sắc mặt người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng, khinh bỉ nói: “Nếu không phải sư huynh nói không được bỏ qua đệ tử Kiếm Tông nào, thì loại người như ngươi có đáng để ta ra tay không?”
Sắc mặt Công Tôn Viêm lúc xanh lúc đỏ, vẻ mặt giận dữ, nghiến răng nói: “Ngươi giết ta thì giết đi, không cần phải sỉ nhục như vậy!”
“Sỉ nhục ngươi thì sao?”
Khóe môi người đàn ông mặc áo đen nhếch lên nụ cười, lạnh lùng nói: “Chỉ là phế vật, để ta xem xương cốt ngươi cứng đến mức nào!”
Sắc mặt gã lạnh lùng, trên người tỏa ra ánh sáng vàng, từng luồng uy áp trút xuống người Công Tôn Viêm.
Công Tôn Viêm liều mạng thúc giục kiếm thế, nhưng vô ích, dưới uy áp này kiếm thế hoàn toàn không thể triển khai.
“Quỳ xuống!”
Người đàn ông mặc áo đen Triệu Tốn quát lớn, trở tay ép xuống.
Vút!
Ngay lúc này, chưởng mang gào thét xuyên qua mấy nghìn mét, nơi nào nó đi qua cũng có gió nổi sấm rền, Thương Long giận dữ gầm thét.
“Tự tìm đường chết!”
Người đàn ông mặc áo đen dừng động tác, không tiếp tục áp chế Công Tôn Viêm nữa, trở tay đón lấy chưởng mang kia.
Bùm!
Hai chưởng mang va chạm dữ dội, trong mắt người đàn ông mặc áo đen Triệu Tốn lóe lên vẻ kinh ngạc. Chưởng mang đánh tới từ xa này ẩn chứa Long Nguyên vô cùng hùng hậu, mạnh hơn so với tưởng tượng của gã rất nhiều.
Soạt soạt soạt!
Bị bất ngờ, gã chịu chút thiệt thòi, liên tiếp lùi về sau ba bước.
“Ai?”
Sắc mặt đệ tử Huyền Thiên Tông khẽ thay đổi, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm.
“Không cần tìm nữa, ta ở đây.”
Lâm Nhất dang hai tay, khoảng cách mấy nghìn mét trong chớp mắt đã vượt qua, sau đó lập tức kéo Công Tôn Viêm lên.
“Lâm sư huynh!”
Công Tôn Viêm quay đầu thấy Lâm Nhất, nhất thời sững sờ, sau đó trầm giọng nói: “Mau đi đi.”
“Quả nhiên là Lâm Nhất!”
Đệ tử Huyền Thiên Tông thấy Lâm Nhất thì thoáng ngẩn người, sau đó vô cùng vui mừng, ánh mắt trở nên vô cùng hưng phấn và cuồng nhiệt.
“Long Mạch tầng ba?”
Người đàn ông mặc áo đen thoáng sững sờ, rồi trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, khinh bỉ nói: “Ta thấy sư huynh tốn nhiều công sức để tìm đệ tử Dao Quang, không ngờ chỉ là phế vật Long Mạch tầng ba!”
“Tìm ta?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ nghi ngờ, vừa rồi hắn cũng đã cảm thấy không ổn lắm.
Công Tôn Viêm vội vàng nói: “Lâm sư huynh mau đi đi, sư tỷ bọn họ đã bị Lưu Húc triệu tập tám đại tông môn vây trong Băng Tuyết Cốc. Lưu Húc chưa phát hiện tung tích của huynh, giờ đang sai người đi khắp nơi tìm.”
“Sao ngươi thoát ra được?”
“Triệu Nham đã ra tay mấy lần, giúp chúng ta xông ra ngoài, ta may mắn thoát ra được. Nhưng vẫn bị đám người này bám theo...” Công Tôn Viêm bất đắc dĩ nói.
“Vậy còn Tử Lăng và Mộc sư tỷ thì sao?”
“Ta không biết.”
Sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi dữ dội, trong mắt bùng ra sát khí lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Đi!”
“Hừ, đi được sao?”
Triệu Tốn khinh bỉ nói: “Bao vây lại, đừng ai mong khỏi đây!”
Người đàn ông mặc áo đen lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nhất và Công Tôn Viêm.
Keng keng keng!
Đệ tử Huyền Thiên Tông đứng xung quanh đồng loạt rút thánh binh ra, từng món thánh binh ngàn văn dưới sự thúc giục của họ phát ra khí thế sắc bén.
Trong đó có vài món thánh binh thậm chí đạt đến cấp vạn văn, Huyền Thiên Tông đúng là giàu có, đệ tử bình thường cũng sở hữu thánh binh ngàn văn, thậm chí là vạn văn.
Điều này là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi ở các tông môn khác, còn về người đàn ông mặc áo đen Triệu Tốn, khí tức trên người gã càng kinh người.
Gã tu luyện Huyền Thiên Bảo Giám, chiêu Tiểu Nhật Luân Thiên đã đạt đến cảnh giới sâu không lường được.
Chưa cần dùng đến thánh binh, chỉ riêng khí thế của gã thôi cũng đã áp đảo tất cả đệ tử Huyền Thiên Tông khác.
“Ai cho ngươi đi?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất