Bùm!
Chiếc ô giáng xuống, Trần Đào chỉ chống đỡ được trong chớp mắt, lập tức bị đánh nát như đá, hóa thành tro bụi.
“Không! Không! Không!”
Đệ tử của Phỉ Thúy Sơn Trang ở phía xa, sắc mặt thay đổi, từng người mềm nhũn ngã xuống đất, vô cùng sợ hãi.
“Chuyện này...”
“Thật sự giết rồi!”
Những người khác trên Hắc Sơn cũng đều sững sờ, Lâm Nhất vậy mà thật sự đã ra tay.
“Lâm Nhất, ngươi quá đáng!”
Tiêu Khôi và Huyền Phong vô cùng kinh hoảng, sau khi chấn động, nhìn Lâm Nhất giận dữ quát lên.
Sao có thể giết người!
Y là đại sư huynh của Phỉ Thúy Sơn Trang mà!
Lâm Nhất quay đầu nhìn, thản nhiên nói: “Quá đáng thì sao? Sỉ nhục sư tôn ta, giết thì giết, có ý kiến gì không?”
Ánh mắt ấy, khiến Tiêu Khôi và Huyền Phong chấn động, đều mơ hồ cảm nhận được sự sợ hãi.
Giọng nói của Lâm Nhất không lớn, thậm chí khá bình tĩnh, nhưng vô hình trung, khí thế hoàn toàn áp đảo Tiêu Khôi và Huyền Phong.
Hai người bừng tỉnh, trong lòng lập tức vô cùng khó chịu.
Ngươi là cái thá gì, mà dám nói chuyện với bọn họ như thế?
“Quỳ xuống!”
Nhưng vừa định nói gì đó, Lâm Nhất đột nhiên quát lớn, tay cầm chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt bất ngờ chống lên bầu trời.
Bùm!
Lâm Nhất rót long văn tím vàng vào chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt, ầm ầm vang lên, vào khoảnh khắc chiếc ô mở ra, có mặt trời lao thẳng lên trời.
Ánh sáng mặt trời mênh mông vô tận, trong chớp mắt bao phủ toàn bộ khu vực này.
Tiêu Khôi và Huyền Phong cảm thấy Lâm Nhất như thể đã mở ra bầu trời mới, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ánh sáng chói lòa.
Dưới chiếc ô, Lâm Nhất tựa như thần linh, có uy áp vô tận khiến hai người run rẩy.
Phịch!
Hai người hoàn toàn không thể ngăn sức mạnh này, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị áp lực này ép cho quỳ rạp xuống đất.
“Chuyện này sao có thể?”
Hai người vô cùng kinh ngạc, thánh khí Tinh Diệu trong tay họ vào lúc này trở nên ảm đạm, hoàn toàn không thể phát ra chút uy áp nào.
Vút!
Lâm Nhất chống ô, như thể dịch chuyển tức thời xuất hiện ngay trước mặt hai người.
Sau khi tiếp cận, chiếc ô bất ngờ thu về, Lâm Nhất đưa tay đâm tới, chiếc ô như cây thương đâm vào ngực của Huyền Phong.
Rắc rắc!
Thánh giáp trên người Huyền Phong bị đánh vỡ, vô số thánh văn bắn tung ra.
Còn chiếc ô thì như phá tan mục nát, khoảnh khắc tiếp theo đã đâm xuyên qua ngực của Huyền Phong. Máu phun trào, Huyền Phong trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn ngực mình, rồi nhìn Lâm Nhất, lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
“Ngươi... Dám giết ta...”
Huyền Phong lẩm bẩm, vẫn không thể tin nổi.
“Tại sao không dám?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Ngươi đã không coi Dao Quang ra gì, tùy ý ra tay với ta, vì sao ta không thể giết ngươi?”
Người cầm thủ đao của chùa Kim Cang này vẫn không thể tin nổi.
“Ngươi lấy đâu ra lá gan đó!”
Huyền Phong vô cùng tức giận: “Ta là người cầm thủ đao của chùa Kim Cang, ra tay với ngươi thì sao? Kiếm Tông của ngươi nay đã diệt vong đến nơi rồi, còn dám kết thù! Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi! Dao Quang chỉ là kẻ sắp chết, ta không coi ra gì thì đã sao?”
Y thật sự không dám tin!
Dựa vào cái gì?
Thật sự cho rằng Kiếm Tông vẫn là đệ nhất Hoang Cổ ư?
Bùm!
Lâm Nhất lười để ý đến y, chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt trong tay một lần nữa được thúc giục, thân thể y bị xé thành bốn mảnh, máu bắn tung tóe.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất