Rầm! 

 

Dị tượng kinh hoàng lập tức bao phủ khắp bầu trời, ba món thánh khí Tinh Diệu cũng trở nên lu mờ. 

 

Bia Ngự Long rơi xuống bị đánh bật ngược trở về, hồn phách của người điều khiển thánh khí là Trần Đào cũng run rẩy giữa không trung, phun ra ngụm máu. 

 

Bùm! 

 

Tiếp theo đó là đao Yêu Huyết và gậy Kim Cang đang lao tới, cũng bị ánh sáng của chiếc ô đánh bật ngược trở về. 

 

“Sao có thể như vậy!” 

 

Trần Đào lập tức sững người, tròng mắt suýt thì lồi cả ra ngoài. 

 

Sao Lâm Nhất có thể sở hữu thánh khí Tinh Diệu mạnh đến thế, cho dù Kiếm Tông có thánh khí Tinh Diệu, thì cũng nên nằm trong tay đám người Cổ Nhược Trần mới đúng. 

 

Chiếc ô đó rốt cuộc có lai lịch gì? 

 

Chưa từng nghe nói đến! 

 

Lùi mười ngàn bước mà nói, cũng không thể nào, chỉ là cảnh giới Long Mạch tầng hai, sao có thể thúc giục thánh khí Tinh Diệu mạnh mẽ đến vậy. 

 

Vút! 

 

Lâm Nhất thu chiếc ô Thương Long về, chiếc ô như trường thương được hắn nắm trong tay, hắn bay vút lên không trung lao đến giết Trần Đào. 

 

“Cứu ta!” 

 

Sắc mặt Trần Đào u ám, vội vàng lùi về sau, hô lên với Huyền Phong và Tiêu Khôi. 

 

Y liên tục bị thương, cho dù xương cốt cứng rắn như thánh binh, có thể sinh ra ngọc tủy, lúc này cũng không thể chịu nổi nữa. 

 

Hoàn toàn hoảng loạn! 

 

Đồng thời dốc sức thu hồi bia Ngự Long, giữ nó ở phía trước, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi chưa từng có. 

 

Keng keng! 

 

Thánh binh Tinh Diệu của hai người phát động tấn công, sau khi Lâm Nhất giơ ô lên, lập tức bị đánh bật ngược trở về. Không những không chiếm được chút lợi nào, ngược lại còn bị đánh không nhẹ, sau vài lần tấn công, sắc mặt cả hai tái nhợt. 

 

“Cút!” 

 

Lâm Nhất tức giận, gầm lên. 

 

Hơn bốn vạn đạo long văn tím vàng tràn vào chiếc ô Thương Long, ánh sáng chiếc ô rực rỡ, ba mươi sáu tầng trời dường như có tinh tượng cảm ứng được sự tồn tại của chiếc ô. 

 

Ầm! 

 

Mây ma trên trời bị ánh sao xuyên thủng, tay Lâm Nhất cầm chiếc ô, tóc dài bay loạn, sắc mặt lạnh lùng chưa từng có. 

 

Ánh sao từ trên trời rơi xuống, giống như hai dòng sông lớn, theo sự vung lên của chiếc ô, hóa thành hai con Thương Long gào thét lao về phía hai người. 

 

“Chết tiệt!” 

 

Sắc mặt hai người lập tức thay đổi, chưa từng thấy trận thế như thế này, mỗi người đều vận dụng thánh binh Tinh Diệu để ngăn cản Thương Long từ trên trời rơi xuống. 

 

Vút vút vút! 

 

Kim Ô Thánh Dực ở sau lưng Lâm Nhất mở rộng, như mặt trời lớn, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Đào. 

 

“Đệ tử Dao Quang, đến tiếp chiêu của các hạ!” 

 

Vẻ mặt Lâm Nhất đầy kiêu hãnh, giận dữ quát lên giữa không trung, tiếng hô của hắn khiến máu nóng người ta sôi trào, vang vọng khắp trăm dặm. 

 

Mọi người trên Hắc Sơn nghe thấy rõ ràng, ai nấy đều vô cùng chấn động. 

 

Tay Lâm Nhất cầm chiếc ô Thương Long Nhật Nguyệt, vung lên như chùy, liên tục nện về phía bia Ngự Long. 

 

Bùm bùm bùm! 

 

Bia Ngự Long đó được long ảnh bao quanh, trông cực kỳ dữ tợn, nhưng dưới đòn tấn công cuồng bạo của Lâm Nhất. 

 

Long ảnh kia bị đánh tan từng chút, chẳng mấy chốc bản thân bia Ngự Long cũng xuất hiện từng vết nứt nhỏ, Trần Đào phun ra ba ngụm máu, hoảng hốt kêu lên: “Đừng, đừng đánh nữa, ta nhận thua!” 

 

“Chiến trường Hoang Cổ, không có chuyện dừng tay!” 

 

Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, trả lại lời Trần Đào nói trước đó, sau đó ánh sáng trên bia Ngự Long hoàn toàn tắt, chiếc ô nện thẳng lên người Trần Đào. 

 

Bùm! 

 

Xương cốt của Trần Đào lập tức xuất hiện vết nứt nhỏ, thêm đòn nữa giáng xuống, xương cốt của Trần Đào hoàn toàn vỡ vụn, lập tức ngã lăn ra đất. 

 

“Ta nhận thua!” 

 

Trần Đào vô cùng đau đớn, phát ra tiếng hét thê lương. 

 

“Dao Quang không thể bị sỉ nhục!” 

 

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên sát ý, không chút nương tay, giáng thêm đòn nữa. 

 

Vừa dứt lời, chiếc ô như núi lớn giáng xuống, Trần Đào liều mạng thúc giục Vô Tượng Lưu Ly Bảo Thể, phát ra ánh sáng còn rực rỡ hơn cả sao trời. 

 

Nhưng vô ích, Lâm Nhất đã có ý định giết, tất nhiên sẽ không nương tay. 

eyJpdiI6ImpcL3VJYjVsSXRyelhOZmYyamRSUUpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkMwRGw1ZDFwdkladFlDa2YrMk9tNjJnM3lDd0VYNmR6OE0wRmpoVVJrcDZyY0Q2NnM4eGs4eE1YaVZMbWxaVGQiLCJtYWMiOiJmNmY2Yzc0YTYxNmJhNGU5MTZmZjgyMDZjMjY4MDNjMmVjYmQ4OWU2MjI5YzVjNmY1MGNkNWI5NzRhOTAzNDEzIn0=
eyJpdiI6IlNNbHFzSEZcL3hYdkZCYWlpQlhwaGF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJTSFZJb0J4QmdxSTl1REpPejhMZmpoQkpDWDFmc3k3UmM5WXQrOUNWdytneE9XSzl5Q1U3MUU5TGRINlwvQ2I2S2o3U2RxdmFhRWZDNkhCM0F6cW9tWWFrOTlURE5la05MQXJwU0xmbTlWRXQzQUprZUl6VUZjNlpHYjlGa3hkNSIsIm1hYyI6IjZiYjFmZjEwN2ExMTg4MTgzMTNhOWI2MzQ5NmU1YjA3NDA2MjdkYjc3NTcxMDhiNmFiMGQyZTE3ZDE1ZWNkMTMifQ==

Giữa không trung, tóc đen của Lâm Nhất tung bay, gương mặt lạnh lùng, giữa trán hiện lên ấn ký màu tím, tựa như yêu quái.

Ads
';
Advertisement
x