Đám người trên Hắc Sơn đều ngẩn ngơ. Giao thủ tuy không lâu, nhưng kết quả thật sự ngoài dự liệu. 

 

Lâm Nhất rút kiếm, một mình đối đầu ba kẻ, hoàn toàn đè bẹp ba kẻ này. 

 

"Đừng giấu nữa! Dùng thánh khí Tinh Diệu đi!" 

 

Tiêu Khôi lạnh giọng. 

 

Trừ Trần Đào ra, hai người còn lại vẫn còn sức đánh, hoặc nói đúng hơn là chưa bị thương quá nặng. 

 

Đạt đến Long Mạch tầng bốn, xương cốt được Long Mạch cường hóa, sinh ra ngọc tủy, bản thân độ cứng đã sánh với thánh binh thường rồi. 

 

Muốn bị trọng thương, không dễ. 

 

Nhưng trong lòng cả bọn đều chột dạ, mất hết thể diện, chẳng ai muốn ở đây dây dưa với Lâm Nhất nữa. 

 

Trần Đào nhìn Lâm Nhất, hằn học nói: "Đệ tử Dao Quang quả có bản lĩnh, đến Thần Tiêu Kiếm Quyết gần như cấm thuật mà ngươi cũng tu được. Bọn ta quả không bằng. Nhưng đây là chiến trường Hoang Cổ, không phải đồng môn tỉ võ. Đừng để bọn ta thật sự thúc động thánh khí Tinh Diệu, bây giờ ngươi nhận sai vẫn còn kịp!" 

 

Lời lẽ đã không còn ngông cuồng như trước, không dám hét bắt quỳ xin tha, chỉ dám bảo "nhận sai". 

 

Lâm Nhất nhìn ba người, khẽ lắc đầu, trong mắt thoáng hiện nét thất vọng. 

 

Sau khi hắn luyện hóa Địa Sung Kim Liên và hạt Bồ Đề, lại nuốt vô số tử khí, thực lực đã tinh tiến đến mức đáng sợ. 

 

Hắn vốn muốn quyết chiến một trận cùng ba người, rồi đột phá Long Mạch tầng ba sẽ dễ dàng hơn nhiều. 

 

Không ngờ mới màn dạo đầu đã thấy cả ba chùn bước. 

 

Cũng phải, trong tay có con bài tẩy như thánh khí Tinh Diệu thì ai muốn liều mạng. Khóe mắt Lâm Nhất thoáng vẻ giễu cợt. 

 

Ba vị đại sư huynh của ba đại phái, đúng là chỉ có vậy. 

 

Chỉ một món thánh khí Tinh Diệu đã mài mòn ý chí chiến đấu đến thế. Xem ra bình thường Lâm Nhất ít dùng những con bài tẩy hỗ trợ đúng là không sai. 

 

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, nhạt giọng: "Ta khuyên các ngươi đừng dùng thánh khí Tinh Diệu. Thánh khí Tinh Diệu của các ngươi chưa chắc đã vô địch. Đừng quên chuyện trên đỉnh Hắc Sơn". 

 

Trên đỉnh Hắc Sơn, ba kẻ muốn dựa vào thánh khí Tinh Diệu để trấn áp ma cương, ai ngờ kết cục lại càng thê thảm. 

 

Nếu không nhờ Lâm Nhất đến kịp, e rằng ba người bọn họ đã chết từ lâu. 

 

"Đến nước này còn dám cứng miệng!" 

 

Trần Đào hừ lạnh, đi đầu lấy ra thánh khí Tinh Diệu của mình. Một tấm bia đá cổ xưa ngang dọc hư không, như vượt qua trường hà thời gian để tới thực tại. 

 

Hai người còn lại lập tức theo sau, lần lượt lấy ra thánh khí. 

 

Bia Ngự Long, đao Khát Huyết, gậy Kim Cang! 

 

Trong thoáng chốc, ba món thánh khí Tinh Diệu phóng thích uy áp khủng khiếp vô cùng, phong tỏa từng tấc không gian nơi đây. 

 

Hư không lặng ngắt, thời gian như ngừng trôi. 

 

Dưới thánh khí Tinh Diệu, khí thế trên người ba kẻ bùng phát. Cả ba đều lơ lửng giữa không, cúi đầu nhìn xuống Lâm Nhất. 

 

Keng! 

 

Lâm Nhất thu kiếm về vỏ, nheo mắt nhìn ba người. 

 

"Bây giờ mới biết thu kiếm à? Muộn rồi!" 

 

Trong đám người, Trần Đào là kẻ bị Lâm Nhất dạy dỗ thê thảm nhất, giờ y cũng đã quyết ăn thua đủ. Thấy đối phương thu kiếm, Trần Đào lập tức xuất thủ, tay nắm chặt bia Ngự Long đè áp xuống. 

 

"Đệ tử Dao Quang, quỳ xuống chịu chết cho ta!" 

 

Kẻ này vốn đã ngông cuồng không chịu nổi. Giờ còn có thánh khí Tinh Diệu chống lưng thì càng không coi ai ra gì. 

 

Bên cạnh, Tiêu Khôi và Huyền Phong hơi cau mày, Trần Đào có phần hăng máu quá rồi. Sợ cứng quá sẽ gãy, có điều lúc này hai người cũng không thể nghĩ nhiều, chỉ lập tức ép xuống theo. 

 

Ba món thánh khí Tinh Diệu cùng lúc đè ép xuống. Uy áp như thủy triều ép xuống không ngớt. Ở tâm bão là Lâm Nhất, không gian quanh hắn trong mắt người ngoài đã vặn vẹo đến cực hạn. 

 

Đúng lúc mọi người đều nghĩ Lâm Nhất chắc chắn mất mạng ở đây, thì tiếng long ngâm lại vang lên, phong vân biến sắc. 

 

Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có thêm một cái ô. Khi bia Ngự Long sắp ập tới, hắn liếc Trần Đào, bình thản nói: "Không chỉ mình ngươi có thánh khí Tinh Diệu!"

Một con rồng cổ lượn quanh, bia Ngự Long như từ dòng sông thời gian lao ra, nhanh chóng đánh về phía Lâm Nhất. 

 

Rầm rầm! 

 

Không khí bị ép đến cực hạn, hư không vặn vẹo, chỉ thấy ánh sao từ bảo ngọc chiếu rọi bầu trời, chỉ nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vượt thời không. 

 

Dưới sự nghiền ép của thánh khí Tinh Diệu bậc này, e rằng cường giả cùng cảnh giới cũng sẽ phải bỏ mạng. 

 

Nếu bị đập trúng, dù thân thể Lâm Nhất vô địch cũng sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng. 

 

Hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới Long Mạch tầng bốn, Long Cốt như ngọc, dù có sở hữu thần cốt Thanh Long cũng không thể chịu nổi, không còn cách nào... Thánh khí Tinh Diệu chính là cường đại đến vậy. 

 

Lúc trước, nếu không phải ma cương mắt bạc nắm giữ thánh kiếm U Minh, chỉ còn tia tàn niệm, hắn cũng sẽ bị nghiền thành bụi. 

eyJpdiI6InFBbUdpcnVZbEVmRkVLV3hNbDRxcVE9PSIsInZhbHVlIjoiMHc3QkpSQjcrVjdOY0NFZU55MU93VjYrcTJ1dHU5T1NYTlU5RjFCa2xLZHp0dklWM0g2NFJJUXJjK1A2WEwzWSIsIm1hYyI6IjJjMjFlMGU3MzRmY2YzYzFiOWU3NDBiYjljNDViMzAwZTM2OGM1MzQwNjYyMWM1MTJmYzkyODhmYmRlMDk0OGYifQ==
eyJpdiI6IjhhZVwvRHZBeUxCSUtvR1wvK0pIaGpRZz09IiwidmFsdWUiOiIrcjRpY1QyVkVyZGtEaHpxcEFhSm5sajF2S2VvU1BwTFNZV2xpbENkNzdKK0daUmh2anZaa3NHZ3F0dExiRUd3OGhxQ0lFOXJhaDg3dWN2aU5RRUlWU1B4SGJ1eVluT3NVbkVOc0pnM2pJWXhoK1R0V0JNOHg4aFZOT3VaY0lcL1Znbmg5ODhGMFpScUxZMHN1YXRsTzA3Z0NZTkNxa0NQVVh3cDVFc2FyNVEzZXVsT1hxZVwvUmFQODIza1JlNjEwbXE0aFFVQlBPejdHSVBtWVpyT0pOZzR2d2R2Zlp4UW5weDI1bHEwNk9WamFRVHE0YjRIWkJoU1Z5cUxwK3JFS1ZIVWVteGM3S2ZnK2NEY1lhZTVoSWdLMldRS3NuSzdzSHZMQ1dZWTNaRmRzPSIsIm1hYyI6IjkxNzFkMmM5ZDk4N2E3Y2U4Y2QwY2VlNTY0Nzc5ZDhlNDQ4MzI2NTQyOWYwZDc0NjEzMWUzOWUwZDE0NzZlODUifQ==

Khi nó bật mở, như ngọn núi lửa đã bị đè nén suốt mười nghìn năm bỗng nhiên bùng nổ, phun trào ngọn lửa thiêu rụi cả bầu trời thành tro bụi.

Ads
';
Advertisement
x