Sức mạnh U Minh có thể ăn mòn vạn vật, làm suy yếu dị bảo, ý cảnh của đối thủ, thậm chí ngay cả long nguyên. Chỉ là Thần Tiêu Kiếm Quyết sớm đã chẳng còn mấy ai tu luyện.
Tu đến mức như Lâm Nhất lại càng hiếm thấy. Năm xưa Kiếm Kinh Thiên còn chẳng động vào.
Thần Tiêu Kiếm Quyết sau khi đạt tầng thứ sáu, năng lực "ăn mòn" còn tăng mạnh. Dù mạnh hơn Lâm Nhất hai cảnh giới cũng thấy đau đầu khi chiến đấu với hắn.
Nói cho đúng, đó không hẳn là ăn mòn, mà là sự khô kiệt lạnh lẽo của tử khí, rút sạch sinh cơ bên trong.
Chỉ là bề ngoài như ăn mòn, nhưng bản chất khác xa.
Giết!
Ma quang trên người Lâm Nhất bạo tán, hắn đẩy kiếm ý tới cảnh giới Bán Bộ Thiên Khung, hệt tử thần nơi địa ngục, đáng sợ khôn cùng.
Hoa bay loạn vũ, U Minh diệt thế.
Hắn lại lao vào giao chiến với Tiêu Khôi. Chẳng bao lâu, đao quang huyết sắc trên người Tiêu Khôi đã bị kiếm thế đen ngòm của hắn nuốt chửng.
"Sao có thể?"
Trong lòng Tiêu Khôi dấy lên nỗi sợ hãi. Hiện tượng này không thể chỉ được giải thích bằng Thần Tiêu Kiếm Quyết.
Kiếm ý!
Kiếm ý của hắn mạnh hơn đao ý của ta quá nhiều. Cộng thêm lực "ăn mòn" của Thần Tiêu Kiếm Quyết. Bên này mạnh lên, bên kia yếu đi nên mới thành ra cục diện này.
Chẳng lẽ Lâm Nhất đã đạt tới ngưỡng cửa của Thiên Khung Kiếm Ý?
Quá đáng sợ! Tiêu Khôi dùng đao pháp Thiên Nguyên nghênh địch, muốn phá kiếm thế của đối phương.
"Thiên Địa đồng tâm!"
Lâm Nhất hừ lạnh. Hai chữ Thiên - Địa xoay quanh thân hắn, không gian vặn vẹo. Sau khi né khỏi tầm tấn công của Huyền Phong và Trần Đào, hắn lại bổ ra một nhát kiếm.
Bùm!
Cả người lẫn đao của Tiêu Khôi bị chấn bay, khóe miệng trào máu tươi.
"Bị thương rồi?"
Khóe môi Tiêu Khôi giật giật, trên mặt là nỗi đau và vẻ không thể tin nổi.
"Chết đi!"
Trần Đào lại xông đến. Lâm Nhất hừ lạnh, chỉ trong chớp mắt, kiếm quang đã quét ra như một trận lũ.
Keng keng keng!
Toàn thân Trần Đào tỏa ra bảo quang, lấy Vô Tượng Lưu Ly Bảo Thể mà gồng mình đỡ chiêu. Y bị oanh kích đến nỗi liên tục lùi lại, vừa lùi vừa vận long nguyên, bảo quang liên tiếp tràn ra khắp cơ thể.
"Tiêu Dao Cửu Kiếm - Hoang!"
Vô số kiếm quang chồng chất. Lâm Nhất dung hợp kiếm quyết chữ 'Hoang' với sức mạnh U Minh. Kiếm của hắn như ma long hủy diệt thế gian, gieo rắc cái chết và sự kinh hoàng.
Ù ù ù!
Khoảnh khắc ấy, ma đỉnh trong cơ thể Lâm Nhất cũng trở nên phấn khích. Ý cảnh của nhát kiếm này gần như ăn khớp hoàn hảo với khí tức hủy diệt của nó.
Rắc!
Bảo quang đạt tới cực hạn, Trần Đào vừa toan phản kích thì bề mặt cơ thể đã nổ tung. Ngọc quang trên thân vỡ loang như đồ gốm, vỡ thành vô số mảnh nhỏ, để lộ cơ thể bình thường bên dưới.
"Lưu Ly Bảo Thể bị phá rồi!"
Kẻ ngoài cuộc đứng xem cũng thất kinh. Đây là Lưu Ly Bảo Thể lừng lẫy của Phỉ Thúy Sơn Trang kia mà.
Mái tóc đen của Lâm Nhất tung bay, cổ tay rung lên, hắn xoay người lại chém thêm một kiếm.
"Cánh cửa dẫn tới muôn điều diệu kỳ, huyền ảo khôn cùng!"
Một chữ "Huyền" cổ xưa hòa vào thân kiếm. Giữa không trung như mở ra một cánh cửa.
Bộp!
Cánh cửa bật ngược, phản lại thẳng đòn đánh lén của Huyền Phong, phản lực của một đao bị dội lại nguyên vẹn.
Lần đầu Huyền Phong gặp chuyện quái lạ như thế. Trên không, một Phật đà cầm giới đao, đao mang dài trăm trượng, quấn vô số kinh văn bổ thẳng về phía y.
Tượng Phật sát khí tràn ngập, trừng mắt nhìn, đem tới sự áp bức tinh thần nặng nề.
"***!"
Huyền Phong sững người trong thoáng chốc. Bừng tỉnh liền chửi thề: "Đây chẳng phải sát chiêu của chính ta sao?"
Phụt!
Trở tay không kịp, Huyền Phong tự ăn đòn của mình, phun máu bay ra, mặt mày đen kịt.
Ta tự đánh ta?
Cái quái gì thế!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất