“Lâm Nhất!”
Mấy người nghe thấy tiếng của Lâm Nhất lập tức quay đầu, trong mắt đều lóe lên vẻ kinh ngạc.
Chưa kịp phản ứng, Lâm Nhất đã từ dưới ánh trăng bạc lóe lên, hạ xuống đỉnh Hắc Sơn.
Lúc này xác cổ mắt bạc cầm thánh kiếm U Minh trong tay, ma uy che trời, bùng phát ra uy năng vượt xa người thường.
Ba người Huyền Phong, Tiêu Khôi và Trần Đào bị thánh kiếm U Minh đánh lui trong lúc không kịp trở tay, dưới áp lực của ma uy lúc này trông có phần chật vật.
“Hừ!”
Thấy Lâm Nhất xuất hiện, ba người khinh bỉ, đồng loạt thúc giục thánh khí Tinh Diệu trong tay.
Trong bia Ngự Long vang lên tiếng rồng ngâm giận dữ, con ngọc long bay vọt ra, bay quanh người Trần Đào, tương hợp hoàn hảo với Vô Tượng Lưu Ly Bảo Thể của y. Gậy Kim Cang trong tay Huyền Phong toả ra từng luồng Phật uy, kết thành bóng dáng Phật Tổ tái thế.
Đao Yêu Huyết trong tay Tiêu Khôi bùng phát yêu quang dữ dội, sau lưng gã hiện ra hình bóng hung thú thượng cổ Chu Nha.
Thế nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được luồng ma uy này, gắng gượng để không thật sự quỳ rạp xuống dưới uy thế của đối phương.
Trái lại sắc mặt Lâm Nhất thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh, không có chút gì là đang gắng sức.
Chuyện này sao có thể?
Ba người suy nghĩ nhanh như chớp, ánh mắt lóe lên, đều không dám tin.
Trước uy thế ma quỷ này, mà Lâm Nhất có thể bình thản đến vậy, dựa vào đâu chứ?
“Thần Tiêu Kiếm Quyết!”
Tiêu Khôi bỗng nói.
Mắt hai người còn lại sáng lên, nhìn thấy dưới chân Lâm Nhất có đoá hoa đen phức tạp, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, đếm kỹ có đến bốn mươi tám cánh hoa.
Hoa U Minh!
Mọi người lập tức hiểu ra, Lâm Nhất đang dùng Thần Tiêu Kiếm Quyết để thúc giục sức mạnh U Minh, từ đó chống đỡ luồng ma uy này.
Trần Đào lạnh lùng nói: “Tên ma thi mắt bạc này không đến mức đáng sợ như thế, chủ yếu là gã nắm trong tay thanh thánh kiếm U Minh, nên chúng ta mới không thể chống đỡ. Kẻ này tu luyện Thần Tiêu Kiếm Quyết, nên mới không cảm nhận được áp lực gì!”
“Thần Tiêu... Kiếm Quyết...”
Ngay lúc này, xác cổ mắt bạc lẩm bẩm, khi ánh mắt gã nhìn thấy Lâm Nhất thì trên mặt gã xuất hiện niềm vui không thể kìm nén.
Trước đó dù ma uy ngút trời, sát khí xông lên tận mây, nhưng vẻ mặt gã đầy phẫn nộ, hoàn toàn không có chút gì là vui mừng khi sống lại.
Trong sâu thẳm đôi mắt gã, mỗi bên đều có đoá hoa U Minh như xiềng xích trói chặt, phong ấn gã nghiêm ngặt. Mặc cho gã giãy giụa thế nào, những đóa hoa ấy cũng không hề mờ đi bao nhiêu, thậm chí càng vùng vẫy càng cảm thấy bất lực.
Nhưng khi ánh mắt gã rơi xuống người Lâm Nhất, lập tức thay đổi, niềm vui ấy biến thành sự phấn khích không thể kiềm chế.
“Ha ha ha ha, trời không tuyệt đường Mộ Dung Khác ta, Mộ Dung Khác ta rốt cuộc sẽ được sống lại một đời nữa, bước lên con đường đỉnh phong lần nữa, tộc Huyết Thần của ta cuối cùng cũng sẽ trở lại Côn Luân!” Gã nhìn Lâm Nhất, ánh mắt trở nên vô cùng điên cuồng.
Vút vút vút!
Những ma thi kia đang vây công ba đại tông môn cũng lập tức dừng lại, chậm rãi vây quanh Lâm Nhất.
Áp lực trên người Huyền Phong, Trần Đào và Tiêu Khôi bỗng chốc giảm hẳn, bọn họ thoáng trầm ngâm, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều đã có chủ ý.
Ba người vô cùng ăn ý, chậm rãi thu hồi thánh uy của thánh binh Tinh Diệu trên người Ma cương mắt bạc.
“Đi thôi!”
Mấy người lập tức thu hồi thánh binh Tinh Diệu, dẫn theo đệ tử của tông môn, nhanh chóng rời khỏi vùng đất nguy hiểm này.
Vừa nhìn đã biết Ma cương mắt bạc này rất khó đối phó, ở nơi này, cho dù còn sống đi ra được thì cũng phải trả cái giá cực lớn.
Hiện tại sự chú ý của Ma cương đã chuyển sang Lâm Nhất, cơ hội ngàn năm có một thế này, với bọn họ mà nói rút lui mới là thượng sách.
Vút vút vút!
Rời xa khu vực này, ba người Huyền Phong, Trần Đào và Tiêu Khôi nhanh chóng tụ họp, ánh mắt từ xa rơi xuống đỉnh Hắc Sơn.
Nơi đó bị mây ma che phủ, tử khí lấp kín trời, ngay cả ánh trăng cũng không thể xuyên thấu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất