Ngay khi y sắp tiếp cận, dường như Ma Linh mắt bạc cảm nhận được nguy hiểm, lập tức buông tay.
Đệ tử chùa Kim Cang như quả pháo bị bắn tung ra, rồi nổ tung thành làn sương máu giữa không trung.
Rầm rầm rầm!
Làn sương máu cuộn trào kèm theo sức mạnh đáng sợ, ép cho Huyền Phong phải lùi về sau.
“Hừ.”
Xác cổ mắt bạc bị đè dưới đất nhếch mép cười giễu cợt, vung tay chụp tiếp, túm lấy đệ tử của Phỉ Thuý Sơn Trang.
Trần Đào lập tức lao tới cứu người, xác cổ mắt bạc dùng chiêu cũ, hút được một nửa máu trong cơ thể thì ném người ra ngoài.
Người đó nổ tung thành làn sương máu giữa không trung, ép Trần Đào phải lùi về sau.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, từng bóng người bị xác cổ mắt bạc túm lấy, máu không ngừng rót vào, thân thể khô quắt của gã dần dần căng phồng, như thể thật sự sắp sống lại.
Chỉ có tử khí trong mắt vẫn quanh quẩn không tan, hoá thành đoá hoa U Minh, như xiềng xích trói chặt, phong ấn gã.
“Kiếm Tinh Không, ngươi thật tàn độc!!”
Xác cổ mắt bạc cảm nhận được trạng thái này, phát ra tiếng bi ai, sát ý ngút trời bùng phát từ trên người gã.
Trần Đào, Huyền Phong và Tiêu Khôi đều cảm thấy vô cùng kiêng dè, tình hình đang trở nên cực kỳ tồi tệ.
Bất kể xác cổ mắt bạc đang trong trạng thái gì, gã đang dần hồi sinh, trở nên vô cùng đáng sợ.
“Đừng giấu gì nữa, mau xử lý tên ma thi này trước, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết!”
Sắc mặt Trần Đào hơi thay đổi, là người đầu tiên lấy ra thánh binh Tinh Diệu, tấm bia đá cổ hiện ra trong tay y. Tấm bia như ngọc, khắc con rồng cổ xưa, toát ra long uy vô thượng, vừa xuất hiện đã bùng phát khí thế khủng khiếp như có thể quét sạch thiên hạ.
Huyền Phong cũng không giấu diếm nữa, đưa tay ra lấy thanh kim đao dài, kèm theo Phật uy vô thượng, vô số kinh văn lượn quanh, tụng niệm vang vọng.
Còn trong tay Tiêu Khôi xuất hiện lưỡi đao máu, khát máu như ma, đây là thanh yêu đao.
Bia Ngự Long, đao Yêu Huyết, gậy Kim Cang!
Chính là ba món thánh binh Tinh Diệu mà ba người lấy từ bên ngoài vào, cũng là át chủ bài và sát khí mạnh nhất trong chuyến đi đến Hoang Cổ Vực lần này, không ngờ thánh điện còn chưa xuất hiện mà đã buộc phải tế xuất ra.
Thế nhưng trong chiến trường Hoang Cổ, sự đáng sợ của Ma cương đã sớm có lời đồn, ba người không dám lơ là chút nào.
Chỉ cần sơ suất, có thể sẽ bỏ mạng.
“Ra tay!”
Ba người đồng loạt thúc giục thánh binh Tinh Diệu trong tay, cùng lúc tung ra đòn kinh thiên, đánh về phía xác cổ mắt bạc.
Ầm!
Ngọn Hắc Sơn vốn đã chìm vào yên tĩnh, dưới ánh sáng của ba món thánh binh Tinh Diệu lần nữa bừng sáng.
Ba món thánh khí Tinh Diệu lần lượt phóng ra dị tượng vô cùng hùng vĩ, có ngọc long bay lên trời, đại yêu giáng thế, Như Lai hiện thân giữa không trung, đòn đánh kinh thiên tưởng chừng có thể đánh sập cả ngọn Hắc Sơn, vô cùng đáng sợ.
Tất cả những người trên Hắc Sơn đều vô cùng run rẩy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Keng!
Ngay khi ba chiêu của ba người sắp giáng xuống, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc xác cổ mắt bạc cuối cùng cũng rút được thánh kiếm U Minh khỏi ngực mình.
Sau đó gã bay vọt lên không, trở tay nắm thánh kiếm U Minh, giơ tay lên chặn đứng đòn tấn công hợp lực từ ba món thánh binh Tinh Diệu.
Sau đòn đó, toàn bộ dị tượng đều sụp đổ.
Xác cổ mắt bạc cầm thánh kiếm U Minh, bay lên không trung, con mắt dọc giữa trán gã từ từ mở ra, khinh bỉ nói: “Quỳ xuống!”
Phụt!
Ba người Trần Đào phun ra ngụm máu, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ chấn động, xác cổ mắt bạc này... Thật sự sống lại rồi.
Ma uy bao phủ, ba người không thể khống chế mà toàn thân run rẩy.
Đúng vào lúc mây ma bao phủ trời đất, ba người Trần Đào sắp quỳ rạp xuống đất, có vầng trăng bạc từ dưới vách núi lao vọt lên.
“Ba vị là tài năng kiệt xuất của Hoang Cổ Vực ta, cứ thế mà quỳ xuống, chẳng phải hơi mất mặt sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất