Huyền Giản người vừa bị Lâm Nhất đánh bị thương, trừng mắt nhìn Lâm Nhất, nói: “Lát nữa sẽ quay về xử lý ngươi, Thương Vân, ngươi ở đây trông chừng hắn!”
Vừa rồi bị Lâm Nhất làm mất mặt, gã nuốt không trôi cơn tức này.
Thương Vân ngây người, đến khi tỉnh ra thì Huyền Giản đã đi xa, trên bệ đá rộng lớn lúc này chỉ còn Lâm Nhất và gã.
Những môn đồ và đệ tử khác, tất cả đều dấn thân lao lên đỉnh Hắc Sơn, mặc cho tử khí bao trùm.
Thương Vân ngẩng đầu nhìn, trong mắt thoáng qua vẻ ngưỡng mộ.
Đó là đỉnh Hắc Sơn!
Ngoài thánh kiếm Chí Tôn ra, chắc chắn còn có những bảo vật khác, thánh kiếm thì gã không dám mơ, nhưng những thánh binh cấp thấp hơn, hoặc thánh đan, đều là báu vật hiếm có.
“Không cần phải ghen tị đâu, ai mà biết đỉnh Hắc Sơn này, có gì chứ.”
Đúng lúc Thương Vân đang thấy bực bội, bên tai vang lên giọng nói của Lâm Nhất.
Thương Vân đang không vui, lập tức quay đầu chửi: “Ngươi thì biết cái gì, đó là thánh kiếm Chí Tôn đấy! Trên đỉnh Hắc Sơn chắc chắn có di cốt của người xưa, tùy tiện nhặt được cái gì đó, thì sau này cũng chẳng cần mạo hiểm tiến vào chiến trường Hoang Cổ nữa.”
“Vậy sao?”
Lâm Nhất cười mà không khẳng định gì, trong giọng nói đầy nghi ngờ.
“Thằng nhóc ngươi cũng giỏi thật đấy, đại hội Thiên Trì thì giành được hạng nhất bảng Thần Đan đã đành, giờ còn dám đấu với sư huynh của ta!” Thương Vân nhìn Lâm Nhất đầy vẻ giễu cợt.
Lâm Nhất nhìn gã, rồi ánh mắt rơi vào đỉnh Hắc Sơn, không thèm trả lời.
“Câu vừa rồi của ngươi là có ý gì?”
Thương Vân là kẻ lắm lời, thấy Lâm Nhất không để ý đến mình thì càng nói nhiều hơn.
Lâm Nhất thản nhiên nói: “Ngươi chưa từng nghĩ, ngọn núi linh khí dồi dào như vậy, sao biến thành núi đen đầy tử khí? Nếu trên đỉnh Hắc Sơn đã có di cốt người xưa, thì tại sao không thể có ma cương chứ?”
Thương Vân nheo mắt, nét mặt thoáng sững sờ.
Chiến trường Hoang Cổ có vô số hiểm họa, nhưng nguy hiểm nhất vẫn luôn là ma cương.
Không phải loại xác bị nhiễm ma khí mới biến đổi, mà là xác của những kẻ thật sự từng là ma nhân sau khi chết biến thành, khi gặp phải, căn bản không có đường sống.
Khóe miệng Thương Vân giật giật, nói: “Nếu thật sự có ma cương, thì vừa nãy ầm ĩ đến vậy, nó phải xuất hiện rồi chứ.”
Lâm Nhất thở dài, nói: “Tuy vừa nãy có náo động, nhưng từ đầu đến cuối thanh kiếm kia vẫn không hề nhúc nhích, còn bây giờ thì khác, nhiều người cùng lên như vậy, nếu có ai đó động vào thanh kiếm đó thì, he he.”
Sắc mặt Thương Vân lập tức thay đổi, cảm thấy lời Lâm Nhất nói cũng có phần hợp lý, nhưng thấy có gì đó chưa đúng lắm.
Hồi lâu sau, gã chợt nhớ ra, nói: “Đừng nói xạo, nếu thật sự có ma cương, vừa rồi ngươi còn dám xông vào à?”
“Ta còn không sợ sư huynh của ngươi, thì làm sao sợ ma cương chứ.”
Lâm Nhất cười nói.
Nhắc đến chuyện này, Thương Vân bật cười, nói: “Suýt nữa thì bị ngươi dọa thật, với thực lực của sư huynh ta, có ma cương thì đã sao?”
Lâm Nhất không nói thêm, bước về phía vách đá.
Vút!
Nhưng vừa đi được hai bước, có ánh sáng lóe lên, Thương Vân đã chặn trước mặt hắn.
“Lâm Nhất, tình nghĩa là tình nghĩa, nhưng sư huynh Huyền Giản đã bảo ta canh chừng ngươi, tốt nhất là đừng hành động gì thì hơn.” Thương Vân mỉm cười nói.
“Tránh ra, ta không muốn ra tay với ngươi.”
Lâm Nhất thản nhiên nói.
Đây là lời thật lòng, trước đó trong đảo Khô Huyền, Lâm Nhất từng chơi khăm đối phương, đúng là không muốn làm gã bị thương.
“Xin lỗi.”
Thương Vân lắc đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất