Thánh khí Tinh Diệu?
Xin lỗi nhé, ta cũng có, còn tận hai món.
Lâm Nhất không nói gì, tiếp tục bước tới phía trước.
Vừa mới nhấc chân bước ra, Thương Vân bất ngờ ra tay, trong cơ thể gã vang lên tiếng rồng ngâm, gào!
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân gã bùng lên ánh sáng vàng rực rỡ, trong trời đất có gió sấm gào thét, từng đường long văn màu tím hiện lên trên người gã. Khí huyết cuồn cuộn như dung nham, lúc này, gã như thật sự hóa thành con Thương Long, kèm theo long uy vô tận, khuấy động mây gió.
Bùm!
Chưởng lên người Lâm Nhất, như thể Thương Long đẩy mạnh.
Lực mạnh cuồn cuộn ập đến, Lâm Nhất bị bất ngờ, lùi về sau ba bước mới miễn cưỡng đứng vững, ngẩng đầu nhìn, thấy trên người đối phương phủ kín long văn, ngưng tụ thành con Thương Long dài mấy chục trượng, cuộn quanh thân thể gã.
“Ngươi luyện thành rồi à?”
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên chút kinh ngạc.
Trong mắt Thương Vân hiện lên vẻ đắc ý, thản nhiên nói: “Trên đời này người giỏi không chỉ có mình ngươi! Ta đã nói rồi, tình nghĩa là tình nghĩa, nhưng ngươi đừng ép ta khó xử. Ở đảo Khô Huyền và đại hội Thiên Trì ngươi đều đè đầu ta, nhưng nay đã khác xưa, bây giờ ngươi thật sự không phải đối thủ của ta!”
Không ngờ thật sự luyện thành rồi!
Lâm Nhất quan sát kỹ, phát hiện long văn tím vàng trên người đối phương vô cùng thuần khiết, thậm chí còn thuần khiết hơn cả lúc hắn chưa có được thần cốt Thanh Long.
Uy lực Thương Long, thật sự không giả chút nào!
Khi trước đưa cho gã Thương Long Thánh Thiên Quyết, Lâm Nhất còn tưởng là chơi khăm gã, vì Thần Quyết này cực khó luyện.
Không chỉ cần thiên phú thân thể cực mạnh, còn phải có Thần Long Cốt, thiếu một trong hai điều thì đều không được.
Nếu không dù có Thần Quyết trong tay cũng khó mà tu luyện, thậm chí còn cản trở việc tu hành của bản thân.
Nhưng như vậy cũng tốt, ra tay cũng chẳng phải kiêng dè gì.
Lâm Nhất cười nói: “Ngươi đúng là thiên tài!”
“Kẻ tám lạng, người nửa cân thôi.”
Thương Vân cười nói: “Ngươi cũng đâu kém, phong thái đánh bại Hoàng Huyền Dịch ở đại hội Thiên Trì, đến giờ ta vẫn còn ấn tượng đấy! Nhưng bây giờ … Ngươi nên ngoan ngoãn lùi xuống đi! Ta mà nổi giận cũng đáng sợ lắm, đừng ép ta, lúc đó đệ tử Dao Quang phải quỳ xuống cầu xin ta, truyền ra ngoài cũng không hay ho gì đâu, he he.”
Nói xong, Thương Vân thúc giục Long Nguyên, bốn hư ảnh Long Mạch hư ảo mơ hồ hiện ra sau lưng gã.
Uy áp của cảnh giới Long Mạch tầng bốn, uy thế Long Mạch hòa với uy lực Thương Long, hóa thành áp lực cuồn cuộn, gã từng bước tiến về phía Lâm Nhất.
Gã muốn trấn áp Lâm Nhất, để đối phương nhìn rõ hiện thực.
Ma Linh mắt bạc?
Sắc mặt Trần Đào hơi thay đổi, e rằng xác cổ Ma Linh này khi còn sống không tầm thường, có lẽ lai lịch vô cùng khủng khiếp.
Nghĩ cũng biết, nếu lúc còn sống không đủ mạnh, thì đã không cần dùng đến thánh khí Chí Tôn để trấn áp.
Kẻ này trông có vẻ rất trẻ.
Trần Đào nhìn chằm chằm vào gương mặt của xác cổ Ma Linh, thi thể đối phương đã khô quắt đi rất nhiều, nhưng vẫn lờ mờ có thể nhận ra lúc chết hẳn là còn rất trẻ.
Chẳng lẽ chưa chết hẳn?
Đột nhiên, trong đầu Trần Đào lóe lên ý nghĩ kỳ quái.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, tiếng của Huyền Phong và Tiêu Khôi đồng thời vang lên ở phía sau, trên người bùng phát khí thế cực kỳ đáng sợ.
Thấy thánh kiếm Chí Tôn sắp bị Trần Đào lấy mất, cả hai đều hơi sốt ruột.
Không nghĩ nữa!
Đã chết nhiều năm như vậy rồi, cho dù có sống lại, nhiều nhất cũng chỉ là tia tàn niệm thôi.
Chỉ là tia tàn niệm, chẳng có gì đáng sợ.
Trong mắt Trần Đào lóe lên vẻ kiên quyết, không còn chút do dự nào, đưa tay nắm lấy chuôi thánh kiếm U Minh.
Ầm!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất