Gã có tu vi cảnh giới Long Mạch tầng bốn viên mãn, xương cốt cứng như thánh binh, chưởng này chưa đủ để làm tổn thương nội tạng, chỉ là bị thương nhẹ thôi. 

 

Nhưng với tu vi cao như vậy, dù có phần xem thường đối thủ, cũng không nên bị thương mới phải. 

 

Khoảng cách về cảnh giới rõ ràng là quá lớn! 

 

“Phiền phức mãi không dứt.” 

 

Mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ lạnh lẽo, kiếm Táng Hoa rút ra khỏi vỏ, xoay tay vung kiếm. 

 

Tiêu Dao Cửu Kiếm, ba mươi sáu chữ Thiên! 

 

Lâm Nhất thúc giục hai bộ kiếm pháp cùng lúc, sau lưng hiện ra ba mươi sáu bóng người, mỗi bóng người tung ra một kiếm, mỗi kiếm như một tầng trời. 

 

Ba mươi sáu tầng trời chồng lên nhau, kiếm quang vô cùng hùng vĩ quét ngang ra ngoài. 

 

Sắc mặt của ba người Trần Đào đồng loạt thay đổi, vội vàng ra tay ứng phó. 

 

Ầm ầm ầm! 

 

Phật uy, đao mang, bia cổ, va chạm dữ dội với kiếm quang quét tới, hai bên bùng nổ cuộc giao chiến mãnh liệt. 

 

Xoẹt xoẹt xoẹt! 

 

Hồi lâu sau, ba người mỗi người lùi về sau một bước, đồng tử trong mắt co rút. 

 

Chuyện gì xảy ra với tên này vậy? 

 

Ba người nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều tràn ngập sự khó hiểu, rõ ràng chỉ là cảnh giới Long Mạch tầng hai, sao thực lực kỳ lạ đến thế. 

 

Dù rằng cả ba chưa dùng toàn lực, còn có phần mất tập trung, nhưng đối phương chỉ dùng một kiếm mà đánh lui thì thật quá khó tin. 

 

Thật sự không thể tưởng tượng nổi! 

 

Mọi người trên Hắc Sơn nhìn thấy cảnh này thì đều chết lặng. 

 

Không ai ngờ được, Lâm Nhất không những chịu được áp lực, mà còn phản đòn đánh lui ba người. 

 

Đệ tử Dao Quang, thật sự đáng sợ đến vậy sao? 

 

“Ta hỏi rốt cuộc mấy người có ý gì? Chính các người không lên, cũng không cho người khác lên à?” 

 

Khóe miệng Lâm Nhất hiện lên nụ cười, nhìn ba người Huyền Phong, trong mắt lóe lên vẻ chế giễu. 

 

Mưu tính lẫn nhau thì thôi đi, nhưng cùng nhau ngăn cản người khác đoạt kiếm thì có phần không đúng rồi. 

 

“Lâm Nhất, ngươi ngu thật hay đang giả vờ vậy?” 

 

Tiêu Khôi lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ mình có tư cách so với bọn ta sao? Cổ Nhược Trần đến còn tạm được!” 

 

“Ngay cả khi sư huynh ta đến, ngươi cũng sẽ không chịu nhường kiếm cho huynh ấy đâu nhỉ.” 

 

Lâm Nhất nửa cười nửa không nhìn gã. 

 

Vút! 

 

Còn chưa kịp trả lời, Trần Đào của Phỉ Thúy Sơn Trang người từ đầu đến giờ luôn im lặng, chưa từng ra tay với Lâm Nhất, bất ngờ ra tay! 

 

Nhưng y không ra tay với Lâm Nhất, mà như tia chớp lao thẳng về phía vách đá dựng đứng. 

 

Ầm! 

 

Thân thể báu vật vô tướng rực rỡ ánh sáng, cơ thể y như Lưu Ly Phỉ Thúy, không bị lửa đốt nước dìm, trơn láng như ngọc. Luồng tử khí đáng sợ kia đừng nói làm tổn thương y, ngay cả sợi tóc cũng không động được đến. 

 

Y một mạch lao lên, cưỡi gió bay vút. 

 

“Hai người, ta đi trước một bước nhé!” Trần Đào hơi nheo mắt, mỉm cười nói. 

 

Lâm Nhất thì là cái gì chứ, gây gổ với hắn cũng chẳng ích gì, lấy được thánh kiếm U Minh mới là việc quan trọng nhất. 

 

“Tên khốn này!” 

 

Huyền Phong và Tiêu Khôi cùng mắng, trong lúc họ đang lo đối phó với Lâm Nhất, thì Trần Đào nhân cơ hội chạy trước. 

 

Vút! 

 

Hai người không để ý đến Lâm Nhất nữa, đồng loạt bay lên đuổi theo. 

 

Trong lòng bọn họ đều rất rõ, so với thánh kiếm Chí Tôn, chuyện Lâm Nhất mạo phạm họ hoàn toàn không đáng nhắc tới. 

 

Chỉ cần lấy được thánh kiếm, sẽ có thừa cơ hội để xử lý Lâm Nhất. 

eyJpdiI6Ik11SDhxOEZKc3E2N2sxZVwvZ1MrVVd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRhXC9HbTdFOVwvZ0RhaHJRWUc3QXdwTnMrOG9ZNCtrWXVHcU55ZnlEb2xSYmUrdmpSbW5uSjZGaUxJSEFrZFNJbSIsIm1hYyI6Ijk5ZmQ3YWY5MWRiMGFiNmEzZGNiOTA3OWIyMTlhMjM0YTQ5ODRlZjFlNTM4OTg2NGFkZDU1MmRmNmI1ZjVhNGMifQ==
eyJpdiI6IjBhREVDVStPdjgwUGtuSStjNHZKSFE9PSIsInZhbHVlIjoiQU1hUG9WbnlrM0d3cUxMcElTdXFCU2hLdjA3WmJhd3dJdThBeTNObWtVMUtSVE9ydW4zcytyTmNaNytpQ3FCdjdVQklxUmlaKzFhbndUUEd4WU0wMm1Cb29YVjVFSFNtQ3A3SFFtVWNFSXhVM3ZDdU9zK3BhZXVKQyszYzg0eWhNcHJ1WmdlY1V3RE9ZNnhnV3FLelFRPT0iLCJtYWMiOiIyZTkyMDVjMGYzZTI0NjJlOTdhNzhjZjNlMDEyNjA3MjBiNzNhMzYwOTM1N2FiOWM0MWJiOGVhYzg0ZTQyMWM1In0=

Sau khi mấy người kia hành động, đội ngũ đông đảo đi theo phía sau cũng ào ào lao lên.

Ads
';
Advertisement
x