"Đa tạ Huyền Phong đại nhân tha mạng".
Cả đám người như trút được gánh nặng, chắp tay tạ ơn rồi lục tục tản đi.
"Sư huynh, lẽ ra nên bắt bọn chúng để lại chút đồ rồi mới cho đi. Hắc Sơn tuy là ngọn núi chết, nhưng rốt cuộc vẫn còn vương lại chút truyền thừa thượng cổ. Đám người kia đến được đây, hẳn thu hoạch chẳng ít".
Nhân vật thứ hai của chùa Kim Cang là Huyền Giản khẽ nheo mắt, một tia lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt.
Gã này rất thần bí, đeo chiếc mặt nạ che nửa mặt, trông quỷ dị vô cùng.
Bên cạnh, Thương Huyền cũng la to: "Đúng thế, dễ dàng cho bọn chúng quá! Hay để ta đuổi theo, dạy cho chúng một bài học cũng chưa muộn!!"
Thương Huyền là đệ tử xếp chữ "Thương" của chùa Kim Cang, thấp hơn Huyền Phong và Huyền Giản một bậc, nhưng gần đây thực lực lại tăng vùn vụt.
Trong chiến trường Hoang Cổ y liên tiếp gặp được cơ duyên, mấy ngày trước Thương Huyền đã liều mạng một phen, vượt qua tử kiếp của Long Mạch tầng ba, bước vào giai đoạn sơ kì của Long Mạch tầng bốn.
Trong đoàn người, địa vị của y chỉ kém Huyền Phong và Huyền Giản.
Huyền Phong ngẩng đầu nhìn, nhạt giọng: "Không cần. So với thanh thánh kiếm U Minh kia, đồ trên người bọn chúng còn chẳng đáng làm số lẻ".
Vèo vèo vèo!
Đúng lúc ấy thì hiện tượng quái dị xảy ra: mấy chục người vừa rời bệ đá còn chưa đi xa, mới xuống khỏi đó đã bị chém tan tác, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Một nhóm người mặc trường sam hoa lệ, ai nấy tuấn tú khác thường, bảo quang đầy mình xông thẳng tới. Bọn họ cũng không giết sạch, dọn sạch con đường xong liền phóng thẳng lên bệ đá.
Nhìn từ xa cũng biết đám người này tuyệt đối không tầm thường.
Phỉ Thúy Sơn Trang!
Kiểu ăn mặc diêm dúa như vậy ngoài Phỉ Thúy Sơn Trang ra, trong Hoang Cổ Vực không có tông phái thứ hai.
"Huyền Phong, lâu ngày không gặp!"
Thiếu niên cầm đầu Phỉ Thúy Sơn Trang chính là Trần Đào, kẻ đã luyện thành Lưu Ly Bảo Thể. Y dung mạo bất phàm, phong lưu tuấn tú, nhìn Huyền Phong cười nói.
"Ngươi đến cũng nhanh đấy nhỉ?"
Sắc mặt Huyền Phong lạnh nhạt như chẳng hề bất ngờ, nhưng lời nói sắc bén tựa dao, nhắm thẳng vào đối phương.
Thánh kiếm U Minh chỉ có một, ngoài người của tông phái mình ra, kẻ khác đều là địch!
"Cũng tạm".
Trần Đào đảo mắt quét nhanh bốn phía, hờ hững đáp.
Khi ngẩng đầu trông lên cây thánh kiếm cắm trên vách đá dựng đứng, ánh mắt y bỗng đờ đẫn, lẩm bẩm: "E là một món thánh khí chí tôn".
Thánh khí chí tôn là loại thánh khí lợi hại chỉ kém mỗi thần binh.
Đồng thời được in khắc bảy loại tinh diệu khác nhau, đẩy số lượng tinh diệu tới cực hạn, tương ứng với một trăm tinh tượng chí tôn trên trời. Khi thánh khí chí tôn toàn lực thi triển, có thể dẫn động uy năng vô thượng của tinh tượng chí tôn bên ngoài ba mươi sáu tầng trời.
Dưới thần binh, chí tôn vô địch!
Huyền Phong mặt không biến sắc, y sớm đã nhìn ra thánh kiếm U Minh là thánh khí chí tôn, chỉ là bảo vật này đã bị tổn hại khá nặng.
Nhìn dòng tử khí chảy xuống vách đá kia đi, tất cả đều là tinh hoa của thánh kiếm U Minh này, qua vạn năm đã chẳng còn uy năng như xưa.
Thế nhưng dẫu vậy, thánh kiếm U Minh này vẫn là chí bảo vô thượng!
Dù chỉ có một phần vạn hy vọng tu bổ, những nhân vật cỡ Dao Quang và Thiên Huyền Tử cũng sẽ liều mạng tranh đoạt.
Dù chẳng thể tu bổ, cũng đủ khiến thánh giả động tâm. Trần Đào và Huyền Phong tuyệt đối không để nó lọt vào tay người ngoài.
Bảo vật quý giá nhường này, không tranh không được.
Ai dám cản đường, chỉ một chữ: chết!
"Khà, thánh khí chí tôn, Tiêu mỗ cũng tới góp vui được chứ?" Đúng lúc Phỉ Thúy Sơn Trang và chùa Kim Cang đang âm thầm đối chọi, bầu không khí trở nên căng như dây đàn thì một giọng nói lạnh như băng truyền tới.
Chẳng bao lâu, một toán đao khách tràn vào khu vực này. Kẻ cầm đầu chính là Tiêu Khôi, kẻ đứng đầu trong lớp đệ tử của Thiên Đao Lâu.
Lực lượng của bọn họ cực kỳ hùng hậu, chẳng kém cạnh chùa Kim Cang.
Ba bên đối đầu, giằng co.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất