Nhưng so với Lục Trầm thì những kẻ này cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, thậm chí còn hơi kém.
Cứ quan sát đã!
Lâm Nhất không vội, không hề manh động.
Hắn có thể khẳng định trong ngọn Hắc Sơn này ắt có cao thủ. Thiên Khung Kiếm Ý cảm ứng nguy hiểm chưa từng sai.
Thế nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy ai xuất hiện, ngược lại đám người trên bãi thì đánh qua đánh lại, chết mất phân nửa.
Đúng lúc sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn, người tí hon màu vàng kim trong biển kiếm giữa ấn đường bỗng run rẩy, truyền đến một cảm giác e dè bất an.
Keng!
Một luồng đao quang bất ngờ xé trời giáng xuống.
Đao quang tỏa ra cương khí bá đạo tột cùng. Cương khí ngưng thành thực thể, khắc in chi chít những dòng kinh văn nhỏ li ti.
Sau đao quang như có một Phật ảnh vắt ngang hư không. Cổ Phật mở mắt, chiếu sáng cả bãi đất bằng như ban ngày.
Rắc!
Một đao chém xuống, trừ mấy kẻ đứng đầu Long Mạch tầng bốn ra, thánh binh trong tay những kẻ còn lại đồng loạt gãy làm đôi. Tinh tượng sau lưng mỗi người bị chém nát thành hư vô, khí thế tụt dốc, sắc mặt trắng bệch tức thì.
"Hàng Ma Đao!"
Vài kẻ đứng đầu mặt biến sắc, lập tức nhận ra lai lịch kẻ mới đến.
Thủ đao chùa Kim Cang - Huyền Phong
Huyền Phong, thủ đao chùa Kim Cang!
Vừa rồi còn chém chém giết giết, một đám người hung hãn sát khí ngút trời vô cùng bạo liệt. Vậy mà thấy Huyền Phong đứng đó cầm đao, tất cả lập tức im hơi lặng tiếng, không dám làm càn.
Trong chiến trường Hoang Cổ chẳng hề có luật lệ, mạnh thắng yếu thua, cá lớn nuốt cá bé vô cùng tàn khốc.
Hoàng kim yêu nghiệt của các đại phái đủ sức tung hoành bá đạo, coi mạng người khác như sâu kiến, muốn giết là giết.
Ấy thế nhưng trước mặt đệ tử đứng đầu của các siêu tông môn thì lại chẳng là cái đinh gì. Mấy kẻ ở cảnh giới Long Mạch tầng bốn kia đến nhìn thẳng Huyền Phong cũng không dám.
Chỉ sợ đắc tội với y thì chết không chỗ chôn!
Vị hòa thượng này tuyệt đối không phải hạng hiền lành, y là người cầm đao muốn giết là giết, ra tay không kiêng nể, mà thanh đao kia lại càng có lai lịch kinh người.
Nghe đồn đó là một món thánh binh Tinh Diệu, có truyền thừa mấy nghìn năm, đời đời truyền lại trong chùa Kim Cang.
Vút vút vút!
Sau lưng Huyền Phong, một nhóm người liên tiếp hiện thân, trong đó có mấy kẻ tu vi đã đạt tới cảnh giới viên mãn của Long Mạch tầng bốn.
Huyết khí của họ cuồn cuộn như rồng, xương cốt khắp người ánh lên quang mang nhè nhẹ, hắt qua cả da thịt.
Long Mạch tầng ba là cường hóa huyết khí, Long Mạch tầng bốn thì cường hóa xương cốt, được đạo Long Mạch thứ tư không ngừng tôi luyện gia trì. Dù không chuyên tu luyện thân pháp, thân xác từng người cũng mạnh đến bất ngờ, ngay cả thánh binh cũng khó mà khiến họ bị trọng thương.
Nếu vốn đã tu luyện luyện thể thần quyết trước đó thì bước vào cảnh giới này lại càng đáng sợ.
Tu luyện đến cảnh giới viên mãn đỉnh phong của Long Mạch tầng bốn, xương trắng như ngọc, trong cốt sinh ngọc tủy, không chỉ nuôi dưỡng huyết khí mà còn có thể cường hóa Long Nguyên.
Long Mạch tầng ba là một cửa ải ai vượt qua được thì thực lực sẽ bùng nổ tăng vọt.
Nếu không nhờ nền tảng của Lâm Nhất vốn đã kinh người, lại thêm kiếm Táng Hoa trợ giúp, hôm ấy muốn chém chết Lục Trầm e rằng cũng phải rất khó khăn.
Mà đó còn là do đối phương không có ý định bỏ chạy, chứ nếu y quyết tâm bỏ chạy thì càng khó mà giết được.
Đương nhiên, nay khác xưa rồi.
Sau khi luyện hóa Địa Sung Kim Liên và hạt Bồ Đề, Lâm Nhất đã nắm được thánh văn Phù Đồ và Kim Liên Thánh Hỏa, tu vi cũng đạt tới cảnh giới đỉnh phong Long Mạch tầng hai.
Dù không rút kiếm, hắn vẫn có thể dễ dàng đánh trọng thương Lục Trầm.
Đám người còn lại trên bệ đá thấy Huyền Phong tới, ai nấy mặt mày khó coi. Cùng là Long Mạch tầng bốn, nhưng bọn họ kém Huyền Phong một trời một vực. Long Nguyên trong cơ thể đối phương hùng hậu cuồn cuộn tựa vực sâu.
Chói lòa như mặt trời, thâm sâu khôn lường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất