Huyền Phong, Trần Đào và Tiêu Khôi đều là hạng ngông cuồng bất kham, từ nhiều năm trước đã là hoàng kim yêu nghiệt, đến nay đều đứng đầu trong lớp vãn bối của Hoang Cổ Vực. 

 

 

Ấy mà lúc này ai nấy đều đè nén lửa giận, không dám manh động ra tay trước. 

 

Ai cũng hiểu đạo lý cứng quá thì gãy, nếu thái độ quá ngông cuồng khiến hai tông phái còn lại liên thủ thì chỉ có con đường chết. 

 

"Người ta vẫn nói 'đến trước được trước', chỗ này là chùa Kim Cang các ngươi đến trước, hay là các ngươi lên thử trước đi!" Trần Đào của Phỉ Thúy Sơn Trang nheo mắt cười nhìn Huyền Phong nói. 

 

"Ta thấy được đấy!" 

 

Người của chùa Kim Cang còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Khôi đã nhướn mày: "Thác U Minh này tử khí như vực sâu, sơ sẩy một cái là bỏ mạng. Đệ tử Phật môn hẳn có nhiều thủ đoạn khắc chế, vừa khéo cho chúng ta mở mang tầm mắt!" 

 

Thương Huyền liền vén miệng chửi: "Tưởng sư huynh ta ngốc chắc? Trên kia còn không biết có thứ quỷ quái gì đang chờ. Hơn nữa, ai đảm bảo các ngươi không đánh lén sau lưng?" 

 

Huyền Phong hơi nheo mắt, không phản bác. 

 

Thân là thủ đao của chùa Kim Cang, y ngông cuồng thì có, nhưng ngu ngốc thì không. 

 

"Trên đời làm gì có lẽ đến trước được trước, ta chỉ nghe 'kẻ mạnh lên trước'. Đao pháp Thiên Nguyên của Tiêu huynh lấy trời làm mũi đao, lấy đất làm nguyên khí, e là chỉ một đao đã có thể chém đứt thác U Minh ngàn năm chưa tan kia". 

 

Huyền Phong liếc Tiêu Khôi, thản nhiên đáp một câu sắc lạnh. 

 

Tương truyền Tiêu Khôi đã tu luyện môn đao pháp này đến tầng thứ chín, một kích đỉnh cao có thể phát ra uy lực sánh ngang võ kỹ cấp Long Linh. 

 

Ánh mắt Trần Đào lập tức dừng trên người Tiêu Khôi. So với Huyền Phong, đao pháp của gã này càng đáng sợ, hơn nữa đao ý Thần Tiêu đã đạt đến cảnh giới mạnh mẽ vô song, hoàn toàn không thể coi thường. 

 

"Hừ". 

 

Tiêu Khôi lạnh lùng: "Nghe như thể Lưu Ly Vô Tượng Bảo Thể của Trần huynh cũng sợ sức mạnh U Minh vậy!" 

 

Vô Tượng Thánh Quyết tầng chín, loại Lưu Ly Bảo Thể này thánh binh khó phá, thủy hỏa bất xâm. 

 

Nói tới nói lui, ba người này chẳng ai dễ chọc, mà đều là cáo già, chẳng ai tin ai. 

 

"Ba vị đã khiêm nhường như vậy, hay để ta lên trước?" 

 

Đang lúc giằng co, một giọng nói trong trẻo vang ra từ trong bóng tối. Mặt Trần Đào, Tiêu Khôi, Huyền Phong đồng thời biến sắc, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. 

 

Còn có người khác? 

 

Sao có thể! 

 

Với thực lực của họ, ai có thể ẩn nấp ở đây mà không bị phát hiện? Chẳng lẽ Tần Thiên đã đến đây? 

 

Mấy người kia đảo mắt, ánh nhìn khóa chặt lên kẻ vừa tới. 

 

Kẻ ấy một thân áo xanh, sau lưng đeo hộp kiếm. Theo từng bước hắn tiến lại, bóng tối trên mặt hắn như thủy triều rút dần. 

 

"Lâm Nhất!" 

 

Ba người còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh họ đã có người kinh ngạc hô lên. 

 

Ba người kia chưa từng trực tiếp giao thủ với Lâm Nhất, nhưng đệ tử dưới trướng đều đã thấy phong thái của hắn tại đại hội Thiên Trì. 

 

Riêng Thương Huyền, nói cho đúng thì còn có chút giao tình với Lâm Nhất. 

 

Vẻ mặt bọn họ chấn động, khó mà tin nổi. 

 

Tuổi tác của Lâm Nhất xấp xỉ họ, một hai năm trước còn vô danh, nay đã dám khiêu chiến với mấy nhân vật phong vân mạnh nhất Hoang Cổ Vực. 

 

Đặc biệt là Thương Huyền, trong lòng dậy sóng dữ dội, khóe miệng cũng không nhịn được mà giật giật. 

 

Tên này điên rồi à? 

 

Không nhìn ra cục diện bây giờ sao? 

 

Ba vị thủ lĩnh của ba siêu tông phái còn chẳng dám manh động, vậy mà ngươi - một kẻ mới chỉ có tu vi ở cảnh giới Long Mạch tầng hai mà dám phô trương như thế, đúng là không biết sống chết! 

 

"Là ta". 

 

Lâm Nhất mặt không biểu cảm nói một câu, rồi đi thẳng về phía vách đá. 

 

Động thái ấy khiến đệ tử ba tông còn lại sững sờ, ngông cuồng quá đỗi! 

 

Tưởng bọn họ là không khí chắc? 

 

Thật sự nghĩ bọn họ không dám xông vào thác U Minh ư? 

 

Trần Đào, Huyền Phong và Tiêu Khôi mặt sầm xuống trong nháy mắt. Mèo chó phương nào dám lai vãng tới đây tranh địa bàn? 

 

Kiếm Tông Lâm Nhất? 

 

Đến Cổ Nhược Trần cũng chẳng dám ngông cuồng như thế! 

 

Vèo! 

 

Hai vệt đao quang xé nát không khí. Một vệt cương mãnh bá đạo, Phật uy chiếu rọi hư không, một vệt sắc bén phá trời, chém rách những đám mây ma quái trên cao thành một khe khổng lồ, từ dưới lòng đất trào lên muôn ngàn tia sáng, hóa thành thế đao mênh mang vô tận vọt thẳng lên trời. 

 

Huyền Phong và Tiêu Khôi, hai đao khách nóng nảy đã ra tay, không một động tác thừa. 

 

Nhấc tay là rút đao! 

 

Ở ngoài còn phải kiêng dè đôi chút, còn trong chiến trường này, mặc kệ ngươi là đệ tử Dao Quang hay là gì đi nữa, dám làm càn trước mặt bọn ta thì chỉ có đường chết. 

 

Những luồng đao quang giao nhau lao tới, như hai hung thú viễn cổ gầm rống bổ nhào về phía Lâm Nhất. 

eyJpdiI6IlN3c2dTSFRFSlwvWFljd25nVXhjZ05BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InYxVkxJMHFVY213Z1pRd1wvQ2lSRDltd1VMakNjOHBLYVwvY0xVdkF0cXo2OUpQbkQwejdFa3RGRGR3OTVOdEN6UCIsIm1hYyI6IjM4MTM0MjM4NjgyZWNmMmU5NDNlMzEzZGI5M2Y2NzZhZWExNTgzOGU2MDgzZjg1NWM1NjY4ZmJhZTI3N2Q5MzMifQ==
eyJpdiI6Imtra1kxY3dyeVwveTg4K2p1UkNHUmd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNGRnZBMlFSaU5yN1JnU3RRWXNwenBkbnExR1Nldll2cllUREh1c1dEbXNDUlcwRnBJRVwvKzFjZ25rN2RMVVV1b09nMjRtRmtXVVZHZFNGMXpWZU9vUFozTmV5R3JydUw5RDN1NVhzM3ZxU3VoWlVpc05yb2x4blNlY3o3cE9hWWNxdG04VkJRXC94S1NhdEg3NUJWSmRjeVp3NEk5NFlmZlNmRVdYVVRlNjhTZklWZERcLzhzdFM2a2pTWmNOejJ5OHFpMTdoU2N2dEFmdnVCVjFPMVZsN0JIQmRxUUhMTXhvd05mUnFOcVZIZlgzRDlRS25QNVwvVHQ4NzFoUjU3bFBNRHlaem9RanVNRTZyS3c2Sm5vSDFcL3c9PSIsIm1hYyI6ImE2MDNlMGUwMDQ5NGMzOTBkMDY3Y2EwMGVmY2RiNWMwYzRkZjUwYTk5ZGEwOWYwNjliZTVmNzQ5MjdjMjIzZjIifQ==

Ads
';
Advertisement
x