“Mộc cô nương, cha tôi đã chờ rất lâu rồi!”
Chàng trai áo trắng phong độ nho nhã, tay phải cầm kiếm, dẫn theo mấy tên tùy tùng, bước nhanh về phía đoàn người Kiếm Tông.
Người này chính là thiếu trang chủ của Thiên Trì Sơn Trang - Bùi Khiêm, y lễ phép chu đáo, đối với đoàn người Kiếm Tông không dám sơ suất.
Rất nhanh, đám người Lâm Nhất đã được dẫn vào trong Sơn Trang.
Thiên Trì Sơn Trang nằm ở lưng chừng núi, diện tích rộng lớn, bên trong có đủ loại lầu các cao vút, điện vũ treo lơ lửng, còn khí thế hơn nhiều thế gia Thánh Giả khác.
Điểm tổ chức đại hội, ở trong tòa lâu các giữa không trung của Thiên Trì Sơn Trang.
Giữa các lầu các có rất nhiều hành lang treo lơ lửng, chín tòa lầu các lớn tạo thành hình tròn trong biển mây, ở giữa là quảng trường rộng lớn.
Lầu các cũng như đình đài, bốn phía không có cửa, nối với nhau bằng hành lang treo giữa trời.
Cách bố trí này, khiến mọi người cảm thấy như ở giữa mây trời, hệt như tiên cảnh hùng vĩ vậy.
Bùi Khiêm dẫn đoàn người Kiếm Tông đến tòa lầu các rồi chào tạm biệt, mọi người ngồi xuống, rất nhanh đã có người hầu mang linh quả và rượu ngon lên.
Lầu chính vẫn còn trống, đó là vị trí chủ tọa của Thiên Trì Sơn Trang, đến lúc đó trang chủ sẽ tự mình chủ trì đại hội.
Trang chủ của Thiên Trì Sơn Trang là Thiên Trì Thánh Quân, trong Hoang Cổ Vực cũng được xem là một trong những cường giả hàng đầu, nếu không thì mảnh đất phong thủy có hồ Hóa Long này đã sớm bị cướp mất rồi.
Lâm Nhất đảo mắt nhìn quanh, đã có bốn nhà đến trước.
Tuy chưa gặp nhiều, nhưng từ quần áo và khí tức của vài người, Lâm Nhất có thể phân biệt được, nhóm người mặc đồ xanh là Phỉ Thúy Sơn Trang, có hòa thượng tất nhiên là chùa Kim Cang, toàn phụ nữ thì là Thánh Âm Các.
Còn lại một tòa lầu các, ngồi đó hầu hết đều là Huyền Sư, chắc chắn là đệ tử của Huyền Cốc.
Đại hội Thiên Trì mỗi năm, Thánh Âm Các và Huyền Cốc gần như đều ở cuối bảng, không có cảm giác tồn tại mấy. Hai phái này khá đặc thù, một phái tu luyện đạo Âm Luật, một phái tu luyện đạo Linh Văn.
Đạo Âm Luật so với võ đạo thì ngưỡng cửa cao hơn nhiều, không phải không thể sinh ra cao thủ, chỉ là yêu cầu tư chất và ngộ tính quá cao.
Thế nhưng địa vị của hai phái trong Hoang Cổ Vực chẳng hề thấp, thậm chí còn sống tự tại hơn nhiều.
Thánh Âm Các có lai lịch cực lớn, khởi nghiệp bằng tình báo, nổi danh khắp Hoang Cổ, thường xuyên tổ chức các loại đại hội đấu giá, quan hệ tốt với nhiều thế lực ngoại vực, tám phương đều quen biết, giao thiệp linh hoạt, không thế lực nào dám xem thường họ.
Còn về Huyền Cốc thì càng khỏi phải nói.
Huyền Cốc giỏi luyện đan, rèn binh và bày trận, gần như tập hợp toàn bộ Thánh Huyền Sư giỏi nhất của Hoang Cổ.
Chùa Kim Cang có truyền thừa Phật môn, nền tảng thâm hậu, thực lực mạnh mẽ, so với Kiếm Tông cũng ngang ngửa. Phỉ Thúy Sơn Trang thì ẩn mình một góc, bên trong có Vô Tướng Thần Quyết lừng danh trong Hoang Cổ Vực, thỉnh thoảng có thể chen vào hạng ba.
Tám đại tông môn siêu cấp đã đến năm nhà, còn Huyền Thiên Tông, Thiên Đao Lâu cùng Hỏa Lôi Môn vẫn chưa tới.
Lâm Nhất vừa mới ngồi xuống không bao lâu, lập tức cảm nhận được có mấy ánh mắt nhìn về phía mình.
Đường Cảnh của Huyền Cốc, Lạc Thư Di của Thánh Âm Các, hòa thượng Thương Vân của chùa Kim Cang, còn có Ninh Phong của Phỉ Thúy Sơn Trang, đều là những người quen cũ trên đảo Thương Huyền năm đó.
Đường Cảnh nhìn thấy Lâm Nhất, có phần kích động.
Lúc này không tiện đi qua, bèn nâng chén rượu, từ xa hướng về phía Lâm Nhất mà kính.
Trước đó là Lâm Nhất liều mạng cứu gã về, ân cứu mạng, tất nhiên thể không quên.
Lâm Nhất hiểu tâm ý gã, mỉm cười, cũng nâng chén.
“Người này cũng tới rồi, tu vi còn không thấp, đại hội Thiên Trì lần này sẽ thú vị lắm đây.”
Hòa thượng Thương Vân nhìn chằm chằm Lâm Nhất, xoa xoa đầu trọc của mình, đôi mắt đảo quanh khắp nơi.
Khoảng một tiếng sau, Hỏa Lôi Môn và Thiên Đao Lâu cũng lần lượt xuất hiện.
Tám đại tông môn siêu cấp của Hoang Cổ Vực, chỉ còn Huyền Thiên Tông vẫn chưa đến, bảy nhà khác đều đã đến đông đủ.
Lâm Nhất đang uống rượu, cảm nhận được có hai ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt lóe lên tia khác lạ.
Trong Hỏa Lôi Môn vậy mà có hai người quen cũ, một là Chương Tấn, từng chạm mặt trên đảo Thương Huyền năm đó.
Năm đó người này là thủ lĩnh Tinh Quân của Hỏa Lôi Môn, một năm sau, có mặt trong đại hội Thiên Trì cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Chỉ là người kia thì có chút ngoài dự liệu của Lâm Nhất, chính là Nam Cung Viêm của Thanh Lôi Tông.
Lâm Nhất vốn không mấy ấn tượng với người bại dưới tay mình, nhưng người này có đôi mắt kiếm Thanh Lôi, bình thường đều nhắm chặt hai mắt.
Hình tượng quá mức nổi bật, ít nhiều cũng khiến Lâm Nhất có chút ấn tượng, thoáng nhớ lại đã nghĩ ra.
Gã sang Hỏa Lôi Môn rồi sao?
Hình như cũng chẳng có gì to tát, truyền thừa võ học của hai tông môn chênh lệch không nhiều, nếu gã chịu sang Hỏa Lôi Môn thì chắc chắn sẽ được hoan nghênh.
Bên Thiên Đao Lâu cũng có người quen là Nam Cung Trạch, chỉ là kẻ này quá kiêu ngạo, hôm nay mắt đã cao hơn đầu, coi trời bằng vung.
Gã chỉ liếc nhìn mấy vị đại lão dẫn đội của các tông môn, ánh mắt chỉ liếc qua đám người Mộc Tuyết Cầm, rồi không nhìn nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không chỉ không nhìn Lâm Nhất, ngay cả những nhân tài Thần Đan kiệt xuất của mấy tông môn khác, gã cũng chẳng buồn nhìn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất