“Nam Cung Trạch này khá ngông cuồng đấy, nghe nói sau khi từ đảo Thương Huyền trở về, gã đã đưa đao ý thăng cấp lên đến cảnh giới Thần Tiêu, nay Thần Tiêu đao ý đã sắp đạt tới đỉnh phong.” 

 

“Sao mà làm được chứ? Quá khoa trương rồi!” 

 

“Ai mà biết, chắc chắn là có kỳ ngộ gì đó trên đảo Thương Huyền thôi.” 

 

Nam Cung Trạch vốn chẳng phải hạng người vô danh, thái độ mắt cao hơn đầu của gã, trên mặt gần như viết sẵn hai chữ kiêu ngạo, điều này khiến nhiều người phải chú ý. 

 

Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, xem ra sau chuyến đi đến đảo Khô Huyền, những người này ít nhiều đều có thu hoạch. 

 

Hắn phát hiện không chỉ có Nam Cung Trạch, mà những người khác như Chương Tấn, hòa thượng Thương Vân, thậm chí cả Đường Cảnh và Lạc Thư Di cũng có thực lực không tầm thường. 

 

“Sao người của Huyền Thiên Tông còn chưa đến?” 

 

“Cố tình bày ra vẻ ta đây sao? Cái điệu bộ này cũng quá mức rồi, bắt cả bảy nhà chúng ta phải chờ!” 

 

“Hừ, có gì để ra vẻ chứ, lúc gia chủ thế gia Thần U bị giết, cũng chẳng thấy Huyền Thiên Tông ra mặt nói câu nào, thật sự cho rằng mình là duy nhất trong Hoang Cổ chắc.” 

 

Rất nhanh, toàn trường đã vang lên không ít tiếng bất mãn. 

 

Không đủ người thì đại hội không thể diễn ra, chờ quá lâu, tất nhiên trong lòng sẽ dâng lên bất mãn. 

 

“Đến muộn rồi, La Uyên thay mặt xin lỗi chư vị, tự phạt ba chén.” 

 

Đúng lúc này, trên hành lang xoay tròn giữa không trung, có giọng nói vang dội truyền đến. 

 

Ngay sau đó, có nhóm người xuất hiện trong lầu các còn trống, chính là người của Huyền Thiên Tông. Người vừa nói, vẻ ngoài khôi ngô sáng sủa,, khí thái phi thường, mặc áo lụa đen, bên hông đeo ngọc, gã tùy ý vung nhẹ tay áo. 

 

La Uyên của Huyền Thiên Tông, cảnh giới Long Mạch đỉnh phong tầng thứ hai. 

 

Trong giới trẻ của Hoang Cổ Vực, người cao nhất ở cảnh giới Long Mạch tầng thứ ba, chỉ khi đạt tới Long Mạch tầng thứ ba, mới có thể xem là người làm mưa làm gió của Hoang Cổ Vực. 

 

Trước ba mươi tuổi có thể xuất chúng đạt đến Long Mạch tầng thứ ba, ở Hoang Cổ Vực đều được gọi là yêu nghiệt hoàng kim. 

 

Hiện nay ở Kiếm Tông chỉ có một người đạt được, chính là Cổ Nhược Trần, đứng đầu bảng Thiên. 

 

Người đứng thứ hai Bảng Thiên là Diệp Huyền Thanh và người đứng thứ ba bảng Thiên là Mộc Tuyết Cầm, đều còn kém chút. 

 

Cảnh giới Long Mạch khác hẳn với cảnh giới võ đạo trước đó, mỗi khi ngưng tụ đạo Long Mạch, đều phải trải qua một lần độ kiếp, nếu thất bại thì cái giá phải trả chính là cái chết. 

 

Nếu không nắm chắc hoàn toàn, và không có dũng khí vượt xa người thường, rất ít ai dám mạo hiểm. 

 

Mà La Uyên này vô cùng lợi hại, từng cùng yêu nghiệt hoàng kim của Hỏa Lôi Môn giao thủ trăm chiêu nhưng không thua, nhờ đó mà một trận thành danh. 

 

Được xưng là tồn tại mạnh nhất dưới yêu nghiệt hoàng kim, rất nhiều người đoán rằng gã sẽ đột phá đến cảnh giới Long Mạch tầng thứ ba trước ba mươi tuổi. 

 

Khi gã xuất hiện, sắc mặt các vị dẫn đoàn của các tông môn khác đều trở nên nghiêm trọng, trong mắt thoáng hiện vẻ kiêng kỵ. 

 

Người đứng thứ ba bảng Thiên của Kiếm Tông, Mộc Tuyết Cầm, cũng không ngoại lệ, nàng ta luôn xem người này là kỳ phùng địch thủ. 

 

Lâm Nhất không quan tâm mấy, hắn nhìn người đứng bên trái La Uyên, kẻ ấy mặc áo vàng, bình thường đến mức không có gì bình thường hơn, trên mặt đeo chiếc mặt nạ vàng. 

 

Đại hội Thiên Trì không liên quan đến cảnh giới Long Mạch, hiện tại Lâm Nhất cũng còn cách khá xa cảnh giới Long Mạch. 

 

Có lẽ không sợ đối phương, nhưng muốn giành chiến thắng thì gần như không có khả năng, cho dù căn cơ có mạnh đến đâu. 

 

Trước khoảng cách của đại cảnh giới, tất cả đều trở nên không đáng để so sánh. 

 

Đối phó với Long Mạch bình thường thì còn được, nhưng đối phó với loại yêu nghiệt rõ ràng mới ở cảnh giới Long Mạch tầng thứ nhất đã nắm giữ Long Nguyên, thì hoàn toàn không có chút cơ hội thắng nào. 

 

Có Mộc Tuyết Cầm ở đây, cũng không đến lượt hắn phải lo lắng. 

 

“Người kia là ai?” 

 

Lâm Nhất hỏi Kim Huyền Dực, hắn rất hứng thú với người đàn ông đeo mặt nạ. 

 

“Không biết.” 

 

Kim Huyền Dực lắc đầu, sau đó nói: “Có khi nào là Tần Thương!” 

 

Ý tưởng cũng hay, nhưng tiếc là không thể. 

 

Với thủ đoạn của Thiên Huyền Tử, Lâm Nhất tin rằng đối phương có thể chữa khỏi toàn bộ thương thế của Tần Thương, thậm chí ngay cả đôi mắt bị mù cũng có thể chữa lành. 

 

Nhưng người này tuyệt đối không phải Tần Thương, bởi vì Lâm Nhất từng móc Long Cốt của hắn ta, khí tức của Tần Thương hắn rất quen thuộc. 

 

Nếu người đeo mặt nạ này thật sự là Tần Thương, thì Lâm Nhất sẽ là người đầu tiên phát hiện ra. 

 

Chỉ trong chốc lát, La Uyên đã uống cạn ba chén, nhìn về phía Mộc Tuyết Cầm, cười nói: “Khí thế của Kiếm Tông đúng là không nhỏ, Thánh đồ đều đến đủ, lần đại hội Thiên Trì này là quyết tâm phải thắng chắc rồi!” 

 

“Không dám nhận.” 

 

Mộc Tuyết Cầm khẽ nói, không kiêu ngạo cũng không khúm núm. 

 

“Ha ha, Thánh đồ đều đến thì có gì mà không dám?” La Uyên nâng chén rượu, cười đầy ẩn ý: “Chỉ là La mỗ ngược lại rất mong chờ, nếu như Kiếm Tông vẫn như năm ngoái, ngay cả hạng ba cũng không lọt nổi, thì có phải chứng minh, kỳ thực Thánh Quân của Kiếm Tông cũng chỉ có thế mà thôi không?” 

eyJpdiI6ImpiZkY0Q2xOVUhqUldiSjIwZGJWaGc9PSIsInZhbHVlIjoiZitic3dSQmZwcVJNOFdSTXY2cGUzVEhKVXZMUVZHU05iY3A2aFZyNDl3RFR6eUoyZTlzY1E2QnhweFFxMjI5TCIsIm1hYyI6ImU2M2FmMjg2OTM3ZmIyMGRlM2E4NTRhMjY0MGJhZDdjMWE3ODE4MTg3NjE5ODUzY2E3MTk1NGU5MGFhZWVmODAifQ==
eyJpdiI6IkEyb1h5MFRHbjhrVWIwZElWUEl5RFE9PSIsInZhbHVlIjoieHVmc2txclVKemp2dk44MTZMdnlHMDMzcW41RDczRCtsbTlvS3QzMkt0ckpPclwvSG1MSEJCQndUWVk0NTFIMnQ4MThkV1lDNHlSYStuSWllWHFRYzM3Zlg3WUhJdkFDTUdvZFwvWFBuVHRFN0hvQ1dvbzd5aFV0dnB2UlBCQXBcL3dCWVBmRWQycXZGeFE1em5nUnJ0RVVLdkNTWXFhU3gwVytzT2Q1dmtLV1Vweko4TVBSelp5RUFrSkFwV3pYOXJ3djlRU1ZITytiU2VYTjJxV2FKWHVyWmxTWFZDM0xhQzVwak9rcFwvbE9yblErNFNxOXJSQVpMVnFwSGpGdlgxbDlMQVlEVERWd0xBZ1wvbjNKYWpLemk5em02aUhjVXlEaWxJUUZCVmlVNXM0QmY4dStLNW9LQVhhZWF6d2dobzJwVGhaUWlncUQrMGFTZUFWVE5NZ2t4cjBGUVRMZmdVSVRMOVRrVGlJaU9TMDZ0SnQ2NlZJelBxNU0rZTRIeTFFYVh5NGRrbEQ3V2FpMXkzdklQdFVQbDU2VVNMUnp0dFBYXC9WMWc2TitwRFNTN0l2Z0hqVXpkSytZcm9QTXVsbDdXQnlEQnVla2hiVEd5dkFrWitrUFNlYXpcL1JxQ1BsY1F2bTVUbjlXdk1RY3hVR3VoSlwvMzJOSzZoU01oYjdsXC9ONExiV2c2ako5XC9rdHNLalBzaDd2RjgreHlxdEkrM3pwRjZMaEE2aDBFNytMdENGdU53M01sUGJDRW9QQ3pDV2pKUDJiUkFwYzNpcVJJc0ZidDZJOW53TTliV3RoczBVSTRTOFQ3SURcLzNINWFmenBCM214OVNnNEpyRExqcGdVdVFQZEQ0dUFxUHNUMUFyUzd2U2lZM2Y0ZzhLKzNQTkgyQU9wakxcL2xMVVFtNW4rekxcL0NqcWJvemdSa0tjRWRwbEhrQmZpQXZNMVl6enhLMmNCT3l5c3JwMUFKWm9sVU9BR1wvSW9UZTQyTlFcL29rdXVzRkdWXC9CaWFOWjZmUHVpZjl5bld5dzlSY3RXTmlwQnNhR0IrKzk5K1E9PSIsIm1hYyI6ImE1YTZjODgwODM2ZjRlMGM4ZTUyNGIzNDljNTkwZjhlMTVhNWNhMzQ3NTE4NTk5MGFkMjVlODYyNTgwN2ZhYTQifQ==

Hai người nói qua nói lại vài câu, trong lời nói tràn đầy ẩn ý, những người khác đều nghe ra được mùi thuốc súng trong đó.

Ads
';
Advertisement
x