"Trong trận chiến hoàng kim, vô số cung điện rơi xuống như tinh tú, chất đống tại chiến trường Hoang Cổ. Nơi đó vốn là chiến trường của trận Thần chiến, đến thánh nhân cũng không thể tới gần, sau Thần chiến thì bị phong ấn lại. Suốt mười vạn năm, phong ấn suy yếu dần, sau thời kỳ đế quốc Thần Long, cứ hai mươi năm phong ấn sẽ suy yếu một lần, cho phép đệ tử dưới cảnh giới Sinh Tử tiến vào".
"Mỗi lần phong ấn mở ra, tám đại tông phái của Hoang Cổ Vực đều phái đệ tử vào thám hiểm di tích. Trước khi Huyền Thiên Tông quật khởi, Kiếm Tông làm chủ cục diện, các tông môn khác dù cạnh tranh khốc liệt, nhưng vẫn chưa tới mức đổ máu tanh".
Nói đến đây, Mục Xuyên thở dài, rồi tiếp tục.
Từ khi Huyền Thiên Tông nổi lên, tất cả đã thay đổi.
Dã tâm của Thiên Huyền Tử, ở Hoang Cổ Vực ai cũng biết. Ý đồ độc chiếm và trở thành bá chủ Hoang Cổ Vực của ông ta chưa từng che giấu.
Muốn xưng bá Hoang Cổ Vực, tất phải đánh bại Kiếm Tông.
Dù Kiếm Tông suy tàn, nhưng từng là thánh địa, huống chi còn có Dao Quang Kiếm Thánh tọa trấn, uy phong của Kiếm Tông, Huyền Thiên Tông không thể sánh được.
Năm trăm năm trước, khi Thiên Huyền Tử thành Thánh, dã tâm của ông ta đạt đến cực điểm, đi khắp nơi rêu rao khẩu hiệu "Huyền Thiên Thánh Tôn, vô địch Hoang Cổ".
Từ đó, mỗi lần chiến trường Hoang Cổ mở ra, ý đồ nhằm vào Kiếm Tông của Huyền Thiên Tông đều cực kỳ rõ ràng.
Mỗi lần mở chiến trường, đệ tử Kiếm Tông đều bị khiêu khích. Hai bên ngoài mặt chưa hoàn toàn trở mặt với nhau, nhưng thực chất đã như nước với lửa.
Đặc biệt trong chiến trường Hoang Cổ, khắp nơi đều bị áp chế.
Từ khi Thiên Huyền Tử nổi lên, vận khí của Huyền Thiên Tông hưng thịnh, ngoài nền tảng ra thì thực lực hiện tại đã vượt qua Kiếm Tông.
Nếu không phải Kiếm Thánh còn sống, Hoang Cổ Vực e rằng đã đổi chủ.
Mười chín năm trước, chiến trường Hoang Cổ mở ra, Kiếm Kinh Thiên dẫn đội. Cả Kiếm Tông đều dồn tổng lực, muốn gỡ lại thể diện vì trước đó luôn bị Huyền Thiên Tông chèn ép, đệ tử chết đã vô số. Ai cũng biết Huyền Thiên Tông muốn mượn chiến trường để làm suy yếu Kiếm Tông.
"Nhưng không ai ngờ, lần đó đệ tử Kiếm Tông chết càng thảm, thương vong gần hai phần ba".
"Không thể nào!”
Lâm Nhất lập tức nói.
Kiếm Kinh Thiên xếp số một trên bảng Long, chắc chắn Kiếm Kinh Thiên có thể áp chế Huyền Thiên Tông, làm sao đệ tử Kiếm Tông lại chết thảm như vậy?
"Lúc ấy ai cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, về sau mới biết. Sư đệ vừa vào chiến trường Hoang Cổ không lâu thì một vị sư muội khá thân thiết với đệ ấy liền bị người của Huyền Thiên Tông bắt làm con tin. Bọn chúng nhốt sư đệ lại, đến khi chiến trường sắp đóng thì đem sư muội kia giết ngay trước mặt đệ ấy".
"Cái gì...”
Lâm Nhất sững sờ, không ngờ đám người này lại có thể hèn hạ đến vậy!
Đầu tiên dùng người thân uy hiếp, khiến sư huynh chẳng thể phát huy sức mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử Kiếm Tông bị chèn ép.
Cuối cùng lúc rời chiến trường thì lại giết luôn con tin kia.
"Nuốt không trôi mối hận này, trên đường về tông môn, sư đệ một mình xông vào Huyền Thiên Tông. Đệ ấy có một món chí bảo, có thể chống lại cao thủ cảnh giới Sinh Tử. Đến khi thánh nhân của Huyền Thiên Tông kịp phản ứng, đệ ấy đã giết gần ngàn người".
Mục Xuyên nhớ lại, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Trong lòng, ông ta thông cảm với Kiếm Kinh Thiên, nhưng nghĩ lại thì việc làm này đúng là quá kích động.
"Kết cục là sư tôn đích thân ra tay, giao thủ ba chiêu với Thiên Huyền Tử. Trận đó khiến ai cũng thấy rõ thực lực của Thiên Huyền Tử. Giao thủ ba chiêu mà không hề yếu thế, điều đó gây chấn động toàn Đông Hoang. Từ đó Thiên Huyền Tử một trận thành danh, được tôn là cao thủ số một dưới Kiếm Thánh".
"Sư tôn thấy sư đệ đã rơi vào tay địch, không tiện ra tay nữa, hai bên mỗi người nhường một bước. Sư tôn trục xuất Kiếm Kinh Thiên khỏi Kiếm Tông, đệ ấy cũng thề rằng đời này vĩnh viễn không bước ra khỏi Phù Vân Kiếm Tông…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất