Mục Xuyên mỉm cười, thở dài nói: “Thực ra, các tông môn siêu cấp có thể sở hữu vài môn võ học thượng phẩm cấp Quỷ Linh, đã là cực kỳ lợi hại rồi. Còn về võ học cấp Long Linh, tất cả đều là tàn khuyết, duy chỉ có Thiên Huyền Tử, người này quá mức nghịch thiên, ai có thể ngờ được chỉ dựa vào ông ta, mà có thể bổ sung hoàn chỉnh cho Huyền Thiên Bảo Giám.” 

 

Thiên Huyền Tử! 

 

Lâm Nhất nhớ cảnh phân thân đối phương giáng lâm xuống Phù Vân Kiếm Tông, cho dù là kẻ địch, hắn cũng phải thừa nhận người kia quả thật thiên tư tuyệt vời, phong thái hơn người. 

 

“Tiểu sư đệ.” 

 

Mục Xuyên nhìn Lâm Nhất, do dự hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Hôm nay ta sẽ nói với đệ chuyện này, vốn sư tôn không cho ta nói, nhưng ta nghĩ đệ nên biết. Nay đã gần hai mươi năm trôi qua, người còn nhớ rõ ngọn nguồn chuyện này cũng đã thưa thớt chẳng còn mấy ai.” 

 

Trong lòng Lâm Nhất chợt trầm xuống, hắn đã có chút đoán được đại sư huynh muốn nói điều gì. 

 

Mục Xuyên quan sát sắc mặt, nói: “Chắc Đệ cũng đã đoán ra, hôm nay đại sư huynh muốn nói cho đệ biết, năm đó Kiếm Kinh Thiên vì sao bị trục xuất khỏi Kiếm Tông!”

"Xin sư huynh cứ nói". 

 

Lâm Nhất trưng ra vẻ chăm chú lắng nghe. 

 

Về việc tại sao Kiếm Kinh Thiên bị giam giữ trong Phù Vân Kiếm Tông, hắn vẫn luôn rất tò mò, thậm chí cảm thấy khó hiểu! 

 

Đúng vậy, chính là khó hiểu! 

 

Thẳng thắn mà nói, thiên phú và ngộ tính của sư huynh Kiếm Kinh Thiên hoàn toàn không kém gì Lâm Nhất, thậm chí ở một số mặt còn mạnh hơn hắn. 

 

Một tên yêu nghiệt như vậy, nếu vẫn còn ở trong Kiếm Tông, e rằng đã sớm thành Thánh rồi! 

 

"Chuyện này dài lắm, chúng ta cứ từ từ nói". 

 

Mục Xuyên nhìn Lâm Nhất, sắp xếp lại suy nghĩ rồi thở dài: "Trước hết phải nói từ Cửu Đại Cổ Vực. Giới Côn Luân còn được gọi là Vạn Vực, nhưng được gọi là Cổ Vực thì chỉ có chín, gồm Thiên Cổ Vực, Địa Cổ Vực, Huyền Cổ Vực, Hoang Cổ Vực, Phong Cổ Vực, Hỏa Cổ Vực, Lôi Cổ Vực, Băng Cổ Vực, cùng với Thánh Cổ Vực chí cao vô thượng". 

 

"Ta không biết". 

 

Lâm Nhất thành thật đáp. 

 

"Chuyện này phải bắt đầu từ Long Môn. Thời viễn cổ, Long Môn đã tồn tại, là thánh địa chí tôn của kỉ nguyên Thần Long! Dưới tổng điện Long Môn có chín đại thánh điện, tọa lạc tại chính chín Cổ Vực ngày nay. Là có thánh điện trước rồi mới có Cổ Vực". 

 

Lâm Nhất hỏi: "Cảnh giới Long Môn rốt cuộc là sự tồn tại thế nào?” 

 

Mục Xuyên lắc đầu, trầm ngâm nói: "Ta không biết, chỉ nghe sư tôn nhắc vài lời. Long Môn tuy là thánh địa chí tôn duy nhất, nhưng không hề tôn sùng sự độc tôn bá đạo. Tuy là chí tôn nhưng lại trăm hoa đua nở. Dù là thời viễn cổ hay thời kỳ thượng cổ thịnh thế hoàng kim, đều có tông phái thế tộc có thể sánh ngang Long Môn, khiến Côn Luân cực kỳ hưng thịnh". 

 

"Long Môn không có ý thống trị Côn Luân, nhưng quả thực nó là đỉnh cao hàng thật giá thật. Đó là một thời đại vô cùng tươi đẹp". 

 

Tuy là chí tôn, nhưng lại trăm hoa đua nở, trăm tông phái cùng hưng thịnh phát triển. 

 

Trong lòng Lâm Nhất lẩm bẩm: “Rốt cuộc đó là thời đại như thế nào?” 

 

Long Môn – hắn đã nghe quá nhiều lần rồi, ngay cả ở Huyền Hoàng Giới cũng có tin đồn. Sau khi đến Côn Luân, tất cả các vết tích, kể cả sự tồn tại của Cửu Đế, đều có mối liên hệ chằng chịt với tông môn này. 

 

Thậm chí Tử Diên Kiếm Thánh cũng có liên quan rất lớn đến Long Môn, khiến hắn càng thêm hiếu kỳ. 

 

"Thần chiến thượng cổ hoàng kim, Long Môn là kẻ tiên phong chịu đòn, chín đại thánh điện đều biến thành chiến trường, bị đánh cho tan tác. Từ đó về sau, Long Môn cùng thời đại hoàng kim đều diệt vong, Côn Luân rơi vào thời kỳ hỗn loạn đen tối kéo dài mười vạn năm. Mãi đến khi Cửu Đế quật khởi mới áp chế được bóng tối". 

 

Mục Xuyên ngừng một chút, rồi nói tiếp. 

 

Lâm Nhất nghĩ tới điều gì, liền hỏi: "Chuyện của sư huynh có liên quan đến di tích thánh điện sao?” 

eyJpdiI6Im1YWFhmVk1ndVwvbWg0dDNIRGNHWGhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVFTm5IUGl4SW4xNXlISlg3emZzRmVcL1Z5dURySE02b0hyTFcwSDhmbnlTS05hZGNiZ3pib05rOGxhbURjSENmIiwibWFjIjoiOWQ0ZDAzNTc4ZTE4ZGY4YmQ2NDBkOGUwN2IxNmJkYWY4NzBmMGY2YjcyZmJkZTUwOGQ4YzE1MjViOTc5ZDI4ZCJ9
eyJpdiI6Ino0ZDIrcnVsWDVjMlo1R0taSVNxdVE9PSIsInZhbHVlIjoiMWtKSU1rUVdmSHdjVTUrNjJcL2xKalZsdzJ1cHN3a05NSkkxSVF3MHN6UlQ4eUttS1JWQlY5YkdCdTZxZWw5UGp6RVFVUFZicHhaU1wvUlluR0Qxd2lKTkxYMWt5WmFDdXU5Qm5vSHR5bEhhTlRwWHcySmpBOW1XTDV1aVMzSG9KayIsIm1hYyI6IjYyZDY2NzMyMzVlYTViYmYyMTZjODg3YmU1NDMwOWI2NGQ5MzAxZDM5MjM2MDY4MWM0NTRiNTBmZjFlOGUzZWEifQ==

Mục Xuyên gật đầu: "Chín đại Cổ Vực, mỗi nơi có một thánh điện. Ở Hoang Cổ Vực, thánh điện ấy gọi là thánh điện Hoang Cổ. Nói là thánh điện, nhưng thực ra là cả một quần thể thánh điện, cung điện nhiều như sao trời, vô số kể".

Ads
';
Advertisement
x