Bên đống lửa, Lâm Nhất tâm trạng nặng nề, sắc mặt liên tục biến đổi.
Không ngờ sự tình lại uất ức đến vậy, sư huynh từ đầu đến cuối bị bọn chúng chơi đùa trong tay.
Dù có giết ngàn đệ tử Huyền Thiên Tông, so với việc bị trục xuất khỏi Kiếm Tông vẫn chẳng thể sánh bằng.
"Rất giận phải không? Còn có chuyện càng đau lòng hơn…”
Mục Xuyên uống một ngụm rượu, sắc mặt chua xót.
"Chuyện gì?”
"Còn nhớ ta từng nói với đệ Kiếm Kinh Thiên không tu luyện Thần Tiêu Kiếm Quyết chứ... Thứ đệ ấy tu luyện chính là Thái Tiêu Kiếm Quyết!”
Lâm Nhất nghe vậy sững người: "Sao có thể? Không phải mọi người đều nói truyền thừa Thái Tiêu đã đứt đoạn rồi sao?”
"Đúng vậy, truyền thừa Thái Tiêu đã đứt đoạn, đến cả sư tôn cũng không thể bổ sung hoàn chỉnh. Nhưng sư đệ thiên tư tuyệt thế, đã ngộ ra Thái Tiêu Kiếm Quyết từ bia đá cổ Thái Tiêu mà đến nay không ai hiểu nổi. Nếu đệ ấy thành Thánh, võ học cấp Long Linh - kiếm điển Thái Huyền của tông môn ta rất có thể sẽ được bổ sung hoàn chỉnh".
Mục Xuyên bức bối, kích động nói: "Khốn kiếp, ta luôn hoài nghi tất cả đều là thủ đoạn của tên Thiên Huyền Tử kia. Thậm chí việc sư đệ xông vào Huyền Thiên Tông, lão ta ngay từ đầu đã biết, chỉ chờ sư đệ phạm sai lầm không thể cứu vãn rồi mới ra tay. Dù sư tôn có tới, cũng chẳng thể gỡ gạc được chút nào".
Thiên Huyền Tử!
Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia lạnh lẽo, lão già này thực sự quá độc ác.
Nghĩ lại lúc hắn giáng lâm phân thân tại Phù Vân Kiếm Tông, quả thật khiến người ta rùng mình.
Nếu khi ấy không có phân thân của sư tôn giáng xuống, có lẽ Lâm Nhất đã chết trong tay lão già độc ác kia rồi?
Lâm Nhất đột nhiên thấy lạnh sống lưng, chỉ thấy kẻ này đáng sợ vô cùng.
Lão ta còn tồn tại một ngày, Kiếm Tông e rằng vĩnh viễn khó yên.
"Vốn định sau này mới kể cho đệ, nhưng nay vừa hay gặp Kim Tuyệt ra tay, ta nói trước để đệ lưu tâm. Nay là thời đại thế, dù thiên tư cỡ nào, sơ sẩy chút là có khi toi mạng".
Mục Xuyên nghiêm nghị nhìn Lâm Nhất, trầm giọng nói.
"Hai mươi năm kỳ hạn đã đến gần, vết xe đổ của Kiếm Kinh Thiên, đệ hãy lấy làm gương".
"Chiến trường Hoang Cổ bắt buộc phải đi sao?”
"Nhất định phải đi! Cho dù ở đó không có thánh điện Long Môn thì nó cũng là một thánh địa viễn cổ, có đủ loại bí ẩn tồn tại. Sau trận Thần chiến, đã có vô số cao thủ tuyệt thế ngã xuống, để lại đủ loại khí tức đại đạo vô giá. Đối với tông môn mà nói, những võ học cấp Quỷ Linh ở trong đó cũng là thủ đoạn quan trọng để gia cố nền móng của tông môn”.
Mục Xuyên nhìn Lâm Nhất nghiêm túc nói: “Huyền Thiên Tông có thể trỗi dậy nhanh chóng như vậy, không thể tách rời lợi ích mà bọn họ thu được từ chiến trường Hoang Cổ”.
Sau đó, suốt một thời gian dài, Lâm Nhất không nói một lời nào.
Dù hắn nghĩ thế nào, cũng không thể ngờ Kiếm Kinh Thiên năm đó lại phải chịu uất ức đến vậy.
Rõ ràng có thiên phú tuyệt thế, nhưng lại bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, sống uổng phí mười tám năm.
Nếu không phải hắn đã giúp Kiếm Kinh Thiên hóa giải tâm kết, thì đến nay Kiếm Kinh Thiên vẫn còn bị giam cầm trong cảnh giới Long Mạch.
Tâm tư và thủ đoạn của Thiên Huyền Tử, thật sự là vô cùng độc ác.
"Đệ đã luyện Thần Tiêu Kiếm Quyết đến cảnh giới viên mãn tầng ba, hôm nay sư huynh sẽ dạy cho đệ một vài kỹ xảo nhé", Mục Xuyên thấy tâm trạng Lâm Nhất sa sút, liền mỉm cười đổi đề tài.
"Kỹ xảo gì?”
"Chỉ là một chút thủ đoạn che giấu khí tức thôi”.
Mục Xuyên đột nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, nói: “Đệ xem ta có gì thay đổi không?”
Ban đầu Lâm Nhất không nhận ra, sau đó trong mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc — khí tức của sư huynh Mục Xuyên đã biến thành chỉ còn cảnh giới Long Mạch.
Nhìn thế nào cũng chỉ thấy khí tức của cảnh giới Long Mạch, hoàn toàn không còn một chút khí tức nào của cao thủ cảnh giới Sinh Tử đỉnh cao.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất