An Lưu Yên hơi ngẩn người, rồi lập tức hỏi: "Lâm Nhất, vừa rồi ngươi nói gì cơ?”
"Kỳ hoa vạn năm”.
"Câu trước đó thì sao?”
"Ta nói…”
Lâm Nhất nói được nửa câu thì dừng lại, nhận ra An Lưu Yên đang mỉm cười nhìn mình.
"Nói tiếp đi mà", An Lưu Yên nũng nịu, tỏ vẻ đáng yêu.
Lâm Nhất bật cười, nói: "Ta nói, ở bên cạnh một mỹ nhân cũng không phải chỉ toàn là rắc rối, vận khí cũng không tệ lắm".
"Hì hì~”
An Lưu Yên vui vẻ rạng rỡ, không nói gì thêm.
Người phụ nữ này... chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
Lâm Nhất liếc nhìn nàng ta, sau đó tiếp tục dò xét tứ phía. Theo cảm ứng của kiếm Táng Hoa, đóa kỳ hoa vạn năm kia hẳn đang ở gần đây.
Nhưng bằng mắt thường lại không nhìn thấy, chứng tỏ đóa hoa này có năng lực ẩn thân, hòa vào môi trường xung quanh.
Nhưng hắn không tin là không tìm ra!
Lâm Nhất nhắm mắt lại, lập tức huy động thánh ấn trong Hồn Cung, nói chính xác thì hắn cũng là một Thánh Huyền Sư.
Dù không phải chính tông, nhưng cũng đã ngưng tụ được hồn ấn.
Vù!
Hồn lực của hắn tràn ra như thủy triều, nhưng chỉ dựa vào hồn lực thì vẫn chưa đủ để tìm ra đóa kỳ hoa vạn năm này.
Lâm Nhất khẽ động niệm, dung hợp kiếm ý vào hồn lực.
Ngay lập tức, một luồng dao động tinh thần kỳ dị xuất hiện. Lâm Nhất mở bừng mắt.
Xoẹt!
Một tia tinh quang lóe lên trong mắt hắn. Tay phải hắn đưa ra từ tay áo, búng nhẹ một cái
Xoảng!
Kiếm Táng Hoa bay khỏi hộp kiếm.
Bùm!
Thanh kiếm lướt đi như sao băng, chớp mắt đã biến mất.
Ầm!
Khi kiếm Táng Hoa kiếm xuất hiện lần nữa, nó đã cắm sâu xuống đất, mặt đất nứt ra từng khe dài.
Cùng lúc đó, tại lòng sông vốn trống trơn, một đóa Lưu Quang Kim Trản cao mười mét hiện ra!
Hoa tỏa ánh vàng rực rỡ, lấp lánh chói lọi, hương thơm ngát lan tràn như biển.
"Lưu Quang Kim Trản".
Lâm Nhất ánh mắt sáng rực, thì thầm.
Trước đây hắn từng thu được một đóa hoa loại này, nhưng nó chỉ có dược lực vài nghìn năm. Còn đóa trước mắt, có lẽ đã ngàn vạn năm tuổi.
Không chỉ có hương thơm kỳ lạ hiếm thấy trên đời, mà thậm chí còn có chút linh trí, mang sức mạnh đáng kể.
Rầm rầm rầm!
Lòng sông rung chuyển dữ dội do đóa hoa đang vùng vẫy, nhưng kiếm Táng Hoa vẫn áp chế chặt chẽ.
Tiếp đó, các hoa văn trên thân kiếm bắt đầu phát sáng. Mùi thơm kỳ lạ tràn khắp bốn phía, hóa thành quầng sáng đỏ sẫm cuồn cuộn nhập vào kiếm Táng Hoa.
Lâm Nhất kết ấn bằng hai tay, giữa trán hiện ra hai đại kiếm hồn: một người tý hon màu vàng kim và một con Thương Long to lớn đồng thời bay ra.
Ầm!
Hai đạo kiếm hồn gia trì vào kiếm Táng Hoa khiến uy lực kiếm bộc phát mạnh mẽ. Lâm Nhất thì thầm:
"Nuốt!”
Tốc độ Kiếm Táng Hoa hấp thụ Lưu Quang Kim Trản lúc này tăng mạnh. Dị hương sáng lóa như điện, liên tục rót vào kiếm.
Cùng với quá trình hấp thu, thân kiếm càng trở nên sắc bén và sáng rực, các thánh văn trên thân kiếm lần lượt được kích hoạt.
"Thanh kiếm này tên là gì vậy?", An Lưu Yên tò mò chớp mắt hỏi.
"Táng Hoa", Lâm Nhất nhìn chằm chằm thanh kiếm, đáp khẽ.
Lưu Quang Kim Trản phản kháng rất mạnh, dù hắn đã dùng hai đại kiếm hồn hỗ trợ vẫn thấy hơi gắng sức, trán toát mồ hôi.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa khi nuốt trọn được đóa hoa này, kiếm Táng Hoa sẽ nhận được lợi ích vô tận.
"Cần ta giúp không?", An Lưu Yên thấy Lâm Nhất hơi đuối sức.
"Không cần", Lâm Nhất lắc đầu.
Táng Hoa hấp thu rất nhanh, còn Lưu Quang Kim Trản thì yếu dần, tình hình không có gì đáng lo.
Hai canh giờ sau, đóa hoa cao mười mét giờ chỉ còn chưa đến một mét.
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhìn những vết nứt dưới chân rồi nhanh chóng lui về phía sau vài trăm mét.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, vù – hai đạo kiếm hồn hóa thành luồng sáng bay vào giữa trán.
Phù!
Một luồng khí đục được thở ra, Lâm Nhất nhắm mắt, lặng lẽ vận hành Thần Tiêu Kiếm Quyết.
An Lưu Yên lần này đã nhìn rõ ràng đó là hai kiếm hồn!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất