Phía Nam là vùng núi lửa hoang vu, nơi đó là cấm địa, cường giả Cảnh giới Thần Đan căn bản không thể đến gần. 

 

 

Phía Tây là vùng sa mạc, trong ốc đảo sâu bên trong sa mạc có đủ loại kỳ hoa dị thảo lẫn thánh dược quý hiếm. 

 

Phía Bắc là bãi tha ma, nơi đó tràn ngập tội nghiệt, oán khí không tiêu tan, âm hồn quần tụ, là nơi tu luyện lý tưởng trong mắt nhiều tu sĩ ma đạo. 

 

Những cường giả mạnh nhất trong bảy đại ma tông chắc chắn sẽ tấn công Tàn Long Cốc để đoạt lấy Thần Long Cốt, hoặc các di bảo của Long tộc khác. 

 

Nhưng nơi đó quá nguy hiểm, cho dù là Thiên Thần Đan tôn giả chín sao, cũng chưa chắc giữ được tính mạng. 

 

An Lưu Yên vốn không có ý định tiến vào Tàn Long Cốc, mà chỉ muốn thử vận may ở những khu vực khác, tranh thủ thu gom ít bảo vật, lấy việc giữ mạng làm đầu. 

 

Lam Tư Vũ là người xếp hạng cuối cùng trong bảy truyền nhân Thần Đan của điện U Minh, nên đương nhiên cũng không có dũng khí để mạo hiểm xông vào Tàn Long Cốc, mà người khác cũng chẳng quản được gã. 

 

Vì vậy, khi gã nhìn thấy An Lưu Yên, lập tức cho rằng nàng ta có cùng ý đồ với gã. 

 

Trên thực tế, lý do chủ yếu khiến An Lưu Yên không vào Tàn Long Cốc, là vì lo lắng thực lực của Lâm Nhất chưa đủ, nếu liều lĩnh xông vào thì có thể mất mạng ngay lập tức. 

 

Nàng ta muốn dẫn hắn đi dạo quanh các khu vực khác trước, thu gom thật nhiều thiên tài địa bảo, trước hết nâng cao tu vi cho hắn. 

 

Nếu cơ duyên đủ lớn, thì với thiên phú của Lâm Nhất, chưa chắc không có khả năng tranh đoạt Thần Long Cốt với những thủ lĩnh Thần Đan của bảy đại ma tông. 

 

“Cô cho rằng thực lực hiện giờ của ta, chưa thể đối đầu với các thủ lĩnh Thần Đan của bảy đại ma tông sao?” 

 

Lâm Nhất hỏi. 

 

An Lưu Yên khẽ gật đầu, không hề né tránh. 

 

Lâm Nhất rất mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ mới đạt đến cảnh giới Thiên Thần Đan năm sao, trong khi các thủ lĩnh Thần Đan của bảy đại ma tông ít nhất đều là Thiên Thần Đan tám sao, thậm chí bên cạnh họ còn có cả Thiên Thần Đan chín sao đi theo, đều là những lão quái vật sống hơn trăm năm. 

 

Những kẻ này gần như quyết tâm cả đời bám trụ ở Cảnh giới Thần Đan, có thể xem là tồn tại vô địch trong cảnh giới Thần Đan. 

 

“Ta nói sai sao?” An Lưu Yên chớp mắt, mỉm cười nhẹ nhàng. 

 

Lâm Nhất cũng mỉm cười, không tỏ rõ thái độ. 

 

Biết rằng Tàn Long Cốc cực kỳ nguy hiểm, mà đám người kia tạm thời chưa thể công phá, khiến hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. 

 

Trong những ngày tiếp theo, hai người tiếp tục tìm kiếm các cây thánh trong khu vực này, đồng thời lục soát những tàn tích cổ để tìm cổ vật. 

 

Quả thực họ tìm được không ít cổ vật, nhưng đáng tiếc, thánh khí bên trong và các văn tự cổ đều đã mục nát, khi lấy về cũng chỉ là đống phế phẩm vô dụng. 

 

Chỉ cần tưởng tượng những thánh khí cổ đại này từng rực rỡ huy hoàng ở Kỷ Nguyên trước, mà giờ đây tàn tạ đến vậy, cũng đủ khiến người ta không khỏi cảm thán. 

 

May mà số lượng quả thánh thu được khá phong phú, nên Lâm Nhất cũng không đến mức tay trắng trở về. 

 

Sau khi gần như càn quét xong khu vực phía Đông, Lâm Nhất cùng An Lưu Yên quyết định chuyển sang vùng sa mạc hướng Tây của ốc đảo, để thử vận may, tiếp tục ở phía Đông sẽ không còn nhiều thu hoạch đáng giá nữa. 

 

Hai người tiến vào sa mạc Tàn Long, men theo lòng sông đã khô cạn mà đi. 

 

Trên đường, họ gặp không ít khách khanh từ các ma tông khác, và nghe được nhiều lời đồn về Tàn Long Cốc, nơi mà các thủ lĩnh Thần Đan của bảy đại ma tông đang gặp vô vàn trở ngại. 

 

Nghe nói trong khu vực ấy vẫn còn Long Uy vô cùng đáng sợ, mà dưới áp lực của long uy, thực lực của con người sẽ bị suy giảm nghiêm trọng. 

 

Ngoài ra, bên trong còn tồn tại đủ loại cấm chế đáng sợ, cùng với ma thi Long Huyết! 

 

Đó là những xác chết cổ xưa bị nhiễm long huyết, dù là loại yếu nhất cũng có thể sánh ngang với cường giả Thiên Thần Đan tám sao. 

 

May mắn duy nhất là những ma thi ấy không thể rời khỏi Tàn Long Cốc. 

 

Hai người đi trên lòng sông khô cạn, bước chân nhìn qua tưởng chừng chậm rãi, nhưng thực ra cả hai đã thi triển thân pháp, mỗi bước vượt qua hơn ngàn mét. 

 

Bỗng nhiên, Lâm Nhất dừng lại. 

 

Vừa rồi, Táng Hoa trong hộp kiếm sau lưng hắn khẽ run lên, Lâm Nhất cùng Táng Hoa đã tâm ý tương thông, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra nguyên do. 

 

Nơi đây có lẽ tồn tại loại kỳ hoa, hơn nữa còn là loại vô cùng hiếm thấy trên thế gian. 

 

Lâm Nhất nhắm mắt, tản ra kiếm ý, hắn cảm nhận được luồng dao động rất mờ nhạt, nhưng dao động đó vừa lóe lên đã biến mất, khiến hắn muốn tìm cũng không thể tìm ra được. 

 

“Thế nào?” 

 

An Lưu Yên bước đến bên cạnh Lâm Nhất, hỏi. 

 

“Đi cùng mỹ nhân xinh đẹp, cũng không phải lúc nào cũng chỉ có rắc rối…” 

eyJpdiI6ImJSMVwvamJ1UzFDaFwvaHE2SkRxQ25Jdz09IiwidmFsdWUiOiJQRW9xc0tSWFVNSk9OWEFXSldUY0RZdzJxRWg1ZXNEaXB5c2oreHJXcEFTRzBXNzNwTjFEbFwvNVQ5dVwveWhuVkYiLCJtYWMiOiIzNWMwNTFlODBkYjIwNWY5ODcyNmM4YjUzMjZjMjZiZGNlZTMyNDA5ZmMwYjdmY2YxNTVkODExY2VjZTYwM2Y3In0=
eyJpdiI6InJ6QlZ0V3NPaXJBNHI5UExxZnVRXC9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikh6MnBjSWpKcUtmYzNtTXlyWnFFMFpiWEl3TERNZVEzdFJHZWJhUUhBTDhyNko4amM3V0xzXC84VithXC9YU1ZHRHNBODNXODJrWTl6NjhnXC9HSWs1OXpMYkxhclFNbHRxckx5cHM2XC9GQTNuMkpVNGhsYWlpREVsN0c0U2w2dGdTeGxuSVJ5WGhoMEVNRWtzeEFzdDVPZjVnMVJKWXYyTm1ZRjM1NStpM2dVVUM2TnQ5dXphb3FhZzVJdmVzV1JzengzdGVGWHVsQVFPcEVsYjI1YnVWU002TUNZXC9cL1BhalwvRVJadmxMT1VGNnhoZHBFakxvdHgxUUhlZ1JocFRuRG5xdzBiaTJaWVQ4TXdXdzhVUXRvK2RkUT09IiwibWFjIjoiMzQ0N2Q2ZDVjYTViMGMzZTdhZGMwMGJlYjkyMDFkM2E1ZmJkMDkxZGNlNDkwMmRmNDAxNjgwZDNhYzJjZjFkMCJ9

Ads
';
Advertisement
x