An Lưu Yên ánh mắt lay động nhìn Lâm Nhất, khóe môi dần nở nụ cười.
Xa xa có vài bóng người xẹt qua không trung, giọng nói cũng khá quen thuộc. Sau khi ba bóng người kia đáp xuống, trong tầm mắt của An Lưu Yên liền xuất hiện một bóng dáng khá quen thuộc chính là Lam Tư Vũ, đệ tử chân truyền Thần Đan của điện U Minh, người từng tán tỉnh nàng ta trước đó.
Lam Tư Vũ thấy An Lưu Yên có mặt, ánh mắt lập tức ánh lên vẻ mừng rỡ.
Lâm Nhất mở mắt, một tay chộp lấy vai An Lưu Yên, kéo nàng ta lùi lại vài trăm mét đầy vẻ đề phòng.
Lam Tư Vũ thấy Lâm Nhất chạm vào bờ vai trần ngọc ngà của An Lưu Yên thì nét mặt ngay lập tức thay đổi, trông vô cùng âm u.
Tên này đúng là âm hồn bất tán!
Lam Tư Vũ khó khăn lắm mới có cơ hội tình cờ chạm mặt An Lưu Yên, vậy mà Lâm Nhất lại xuất hiện ở đây, lại còn ôm vai An Lưu Yên, điều đó đương nhiên làm gã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Công tử, nhìn thanh kiếm kìa!”
Đao khách áo xám chỉ vào kiếm Táng Hoa, mắt lóe lên sự tham lam, nói: “Đó là thanh Thánh Kiếm chế tạo từ Thần mộc thuộc kim, lai lịch vô cùng khủng bố , thánh quang của nó vẫn chưa tàn!”
Gã đàn ông trung niên cao gầy còn lại cũng không kém phần phấn khởi, mắt đảo qua rồi nói: “Lam công tử, đây là món bảo vật từ kỷ nguyên trước truyền lại đến nay, hôm nay công tử đã gặp được vận may lớn rồi, đúng là ý đồ của tạo hóa. Chúc mừng Lam công tử!”
Lam Tư Vũ sửng sốt, lập tức hiểu ra, mỉm cười: “Thánh kiếm trời ban, hóa ra ông trời đã giúp ta một phen".
Đây là kiếm của Lâm Nhất!
An Lưu Yên mặt đỏ bừng, muốn tiến lên thì bị Lâm Nhất ra hiệu dừng lại bằng một cái vẫy tay.
Lam Tư Vũ cười tít mắt, nhìn Lâm Nhất như người vô hình rồi ra lệnh: “Thương Mộc, đi thu thanh kiếm này cho ta".
Thương Mộc tuân lệnh, ánh mắt liếc xéo Lâm Nhất, rõ ràng coi hắn chẳng ra gì.
An Lưu Yên tức giận nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ vô cùng, trong lòng thầm nghĩ mấy kẻ này tại sao mặt dày đến vậy!
"Lâm Nhất, ngươi không nổi giận sao? Đó rõ ràng là kiếm của ngươi!”, An Lưu Yên âm thầm truyền âm hỏi Lâm Nhất.
Lâm Nhất bình tĩnh đáp: “Kiếm của ta không kẻ nào cướp được. Không cần gấp, lát nữa cô sẽ biết”.
Đao khách áo xám tức Thương Mộc xuất chiêu. Ông ta nhảy vọt lên bên trên quan sát kiếm Táng Hoa. Ông ta nhìn thấy hơn năm ngàn thánh văn trên thân kiếm, kèm theo một đường vân cẩm thạch xanh rất nổi bật đang tỏa ra ánh sáng huyền ảo, không thể đoán ra phẩm cấp.
Lưỡi kiếm sắc bén, như chỉ cần cử động nhẹ cũng có thể chém đứt không gian.
"Quả đúng là một thanh bảo kiếm!”
Ánh mắt Thương Mộc càng hiện rõ vẻ tham lam. "Vù" một tiếng, ông ta liền đáp thẳng xuống đất, bước lên hai bước, định đưa tay giật lấy thanh kiếm.
"Bùm!”
Thánh văn trên thân kiếm rung động, kiếm ý sắc bén vô song cắt một vết sâu trên tay ông ta.
"Thú vị đây".
Thương Mộc bật cười, tinh nguyên trong cơ thể dâng lên, giải phóng đao ý của bản thân.
Ông ta chuẩn bị trấn áp kiếm khí của thanh kiếm này, rồi dùng chiêu cách không đoạt kiếm. Nhưng sau nhiều lần thử, sắc mặt ông ta ngày càng trở nên khó coi, muốn trấn áp kiếm khí này thật sự rất khó.
"Làm cái quái gì vậy, ngươi mau đi giúp hắn!”
Lam Tư Vũ cau mày quát lớn với người đàn ông trung niên cao gầy đứng bên cạnh — đó cũng là một vị tôn giả bảy sao.
Người kia mặc thánh y thuộc tính Thủy màu xanh ngọc, khí tức ngưng tụ, trông cực kỳ bất phàm.
Rầm!
Khi hai người liên thủ, kiếm Táng Hoa rung lên càng dữ dội, thân kiếm phát ra tiếng ngân nga như tiên tử gảy đàn, vô cùng êm tai và huyền diệu. Lam Tư Vũ nghe âm thanh này thì cảm giác tuyệt diệu vô cùng. Đây đúng là kỳ ngộ trời ban.
Tâm trạng gã tốt lên rõ rệt, lén liếc nhìn Lâm Nhất, thấy đối phương vẫn thản nhiên đứng nép sau lưng An Lưu Yên.
Vẻ khinh thường trong ánh nhìn của gã càng hiện rõ, đúng là đồ vô dụng!
Lam Tư Vũ muốn cướp lấy bảo vật của Lâm Nhất ngay trước mặt, thế mà tên này chẳng dám phản ứng gì. Nhưng càng nhìn gã càng sôi máu, An Lưu Yên thà ở bên tên phế vật như thế này còn hơn chịu thành đôi với gã.
Hừ, chờ ta lấy được thanh kiếm này xong sẽ xử lý ngươi!
"Chuyện gì vậy?”
"Chân ta!”
Đúng lúc ấy, sắc mặt Thương Mộc và người đàn ông áo xanh ngọc cùng biến đổi dữ dội. Không biết từ khi nào, chân họ bị phủ lên một lớp sương mù.
Dưới sự xâm nhiễm của sương mù, máu và tinh nguyên trong cơ thể họ bị đóng băng, hoàn toàn không thể động đậy.
Hai người hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lam Tư Vũ mặt biến sắc, vội vàng chăm chú nhìn kỹ. Một lúc sau, sắc mặt gã cũng biến đổi vô cùng đặc sắc.
Gã kinh ngạc phát hiện: từ khe nứt dưới lòng sông, từng luồng hàn khí âm u lạnh lẽo đang liên tục lan tỏa lên trên.
Bề ngoài thì chẳng đáng chú ý, nhưng lại vô cùng Kỳ lạ, chính những luồng hàn khí này đã đóng băng Thương Mộc và người đàn ông cao gầy kia.
Không chỉ cơ bắp, mà ngay cả tinh nguyên trong người họ cũng bị đóng băng, không thể cử động.
Hai người bị đóng băng hoàn toàn không còn quan tâm đến thanh kiếm nữa, liên tục dùng các loại thủ pháp hòng hóa giải hàn khí.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất