Nhìn thấy ánh sáng lay động trong đôi mắt đẹp của An Lưu Yên, cùng dáng người yêu kiều mê hoặc, trong lòng Lam Tư Vũ bùng lên ngọn lửa khó kìm nén, gã cười nói: “Đã gặp nhau thì là duyên, An Tinh Sứ không đến Tàn Long Cốc, xem ra tâm ý cũng giống tại hạ, chi bằng cùng đồng hành nhé.”
An Lưu Yên khẽ mỉm cười, nhìn Lâm Nhất nói: “Chuyện này phải hỏi ý bạn ta đã.”
Trong mắt Lam Tư Vũ lóe lên tia khác thường, dáng vẻ thục nữ của An Lưu Yên lúc này, rõ ràng là đang ngầm nói quan hệ giữa nàng ta và Lâm Nhất không đơn giản.
Tuy nhiên, Lam Tư Vũ là người tâm tư kín đáo, nhìn thanh niên cầm kiếm sau lưng kia chỉ có tu vi Thiên Thần Đan năm sao, thế nào cũng thấy không xứng với An Lưu Yên.
An Lưu Yên nói vậy, thật ra là đang khéo léo từ chối gã.
Trong lòng gã lập tức dâng lên tia giận dữ, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “An Tinh Sứ thật biết đùa.”
Đao khách áo xám đứng bên cạnh gã nhìn Lâm Nhất, lạnh lùng nói: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ chủ động rời đi.”
Hai người đứng bên cạnh Lam Tư Vũ đều là khách khanh mà điện U Minh mời đến, tu vi đều đạt đến cảnh giới Thiên Thần Đan tôn giả bảy sao.
Thấy Lâm Nhất chỉ có tu vi Thiên Thần Đan tôn giả hai sao, cả hai đều tỏ ra coi thường, hoàn toàn không coi hắn ra gì.
“Đáng tiếc, ngươi không phải, đi thôi.”
Lâm Nhất lạnh nhạt nói, rồi dẫn An Lưu Yên rời khỏi đó.
Lam Tư Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, ánh mắt lóe sáng, sắc mặt thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn không hành động gì.
“Lam công tử, sao không để ta ra tay? Loại này, ta chỉ cần một đao là giải quyết xong!” Đao khách áo xám khinh thường nói.
Lam Tư Vũ nheo mắt, mỉm cười nói: “Không cần vội, tên đó chỉ là phế vật, chẳng qua là cái bia đỡ đạn của An Lưu Yên thôi. Giết hắn thì sao, An Lưu Yên vẫn sẽ tìm ra cái cớ khác, thời gian còn dài, cứ từ từ mà chơi, ta muốn khiến nàng ta cam tâm tình nguyện đi theo ta!”
Gã tỏ ra vô cùng tự tin, không chỉ vì gã là đệ tử truyền thừa nòng cốt của điện U Minh, mà còn vì gã xuất thân từ thế gia Thánh Cổ.
Lam gia Đông Hoang, là thế lực khổng lồ có thể sánh ngang với thánh địa, muốn nắm giữ Tinh Sứ của Thiên Tinh Các, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Từ nhỏ đến lớn, những thứ gã để mắt tới, bất kể là bảo vật hay mỹ nữ, chưa từng có ai tranh được với gã.
…
Bên ngoài thung lũng, Lâm Nhất và An Lưu Yên di chuyển rất nhanh, cả hai lặng lẽ xuyên qua vùng không gian này mà không nói gì.
Trong khu vực này, không chỉ có vô số di tích hoang tàn, mà còn có đủ loại địa hình khác nhau.
Vách đá, sông lớn, hoang nguyên, đầm lầy… Thỉnh thoảng có thể thấy đủ loại cây thánh mọc lên ở nơi hiểm ác, xung quanh là đông đảo tu sĩ lẫn võ giả.
Hồi lâu sau, An Lưu Yên nói: “Công tử có hối hận khi đi cùng ta không?”
Lâm Nhất nói: “Có mỹ nhân bên cạnh chắc chắn sẽ gây phiền toái, nhưng từ xưa đến nay ta vốn không phải kẻ sợ phiền phức.”
“Công tử tự tin hơn ta tưởng.”
An Lưu Yên bình thản nói: “Tên Lam Tư Vũ đó là một trong bảy chân truyền Thần Đan của điện U Minh, thực lực tuy xếp cuối, nhưng trong tông môn thì không ai dám xem thường. Lam gia là một trong các thế gia Thánh Cổ của Đông Hoang, gã là dòng chính của Lam gia, trong người có dòng máu Thánh Cổ.”
Lâm Nhất kinh ngạc nói: “Thế gia Thánh Cổ cũng có thể gia nhập ma đạo tông môn sao?”
“Tại sao không? Đây không phải Đế quốc Thần Long, mà là Đông Hoang!”
An Lưu Yên nói: “Tầm nhìn của công tử chỉ giới hạn ở Hoang Cổ Vực, nơi đó từng là vùng trung tâm của Đông Hoang, nhưng suy cho cùng cũng chỉ chiếm khoảng ba phần lãnh thổ, bên ngoài Hoang Cổ Vực, Đông Hoang vẫn còn thế giới rộng lớn hơn nhiều.”
Lâm Nhất không dây dưa thêm về vấn đề đó, khẽ hỏi: “Vừa rồi gã nói cô không đến Tàn Long Cốc, có cùng mưu đồ như gã, ý gã là gì?”
An Lưu Yên giải thích cho Lâm Nhất theo những tin tức mà Thiên Tinh Các từng điều tra được.
Lãnh thổ của Tàn Long Tinh Giới đại khái có thể chia thành năm khu vực.
Ở giữa là Tàn Long Cốc, nơi nguy hiểm nhất trong Tàn Long Tinh Vực, nhưng cũng là nơi có nhiều cơ duyên nhất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất