Không xa phía trước, An Lưu Yên vẫn đang luyện hóa quả thánh, tốc độ của nàng ta không nhanh bằng Lâm Nhất. Thế nhưng thánh quang phát ra từ người nàng ta rực rỡ hơn Lâm Nhất rất nhiều, cơ thể quyến rũ đầy đặn, trắng ngần như ngọc, toát lên vẻ thánh khiết không tì vết, giống như mỹ ngọc Thiên Sơn được trời đất gọt giũa mà thành. 

 

Lâm Nhất khẽ động tâm niệm, lấy toàn bộ quả thánh trong nhẫn không gian ra kiểm đếm. 

 

Tổng cộng có mười ba loại quả thánh khác nhau, khoảng chừng một trăm quả, trong đó vẫn còn bảy loại chưa luyện hóa. 

 

Quả thánh là thứ, phần lớn chỉ có hiệu quả khi luyện hóa lần đầu tiên. 

 

Những quả thánh này, Lâm Nhất dự định giữ lại, đợi sau khi quay về Kiếm Tông sẽ tặng cho nhóm Diệp Tử Lăng, chắc chắn Diệp Tử Lăng sẽ rất thích quả thánh Băng Lôi. 

 

Trong các loại chưa luyện hóa, quả thánh Phong Lôi và quả thánh Thiên Viêm là hai loại mà Lâm Nhất mong đợi nhất. 

 

Những quả thánh này đều có giá trị cực cao, thuộc hàng trân phẩm hiếm có ở ngoại giới. 

 

Lâm Nhất có chút lo lắng, không biết đến lúc đó có thể thuận lợi lấy ra ngoài hay không, đây là chuyện cần chuẩn bị trước cho thật tốt. 

 

Ầm! 

 

Nửa canh giờ sau, khí tức trên người An Lưu Yên biến đổi, nàng ta đã đột phá lên Cảnh giới Thần Đan bảy sao, sự quyến rũ yêu mị giữa lông mày càng khiến người ta khó lòng chống đỡ nổi. 

 

Gương mặt nàng ta có vẻ trong trẻo thuần khiết, giống như đóa sen mọc từ bùn mà không vấy bẩn, như hoa sen trong nước, tự nhiên không cần tô điểm. 

 

Thế nhưng khí chất nơi đôi mày mắt nàng ta quyến rũ đến mê hồn, phối hợp thêm vóc dáng nóng bỏng, hai chữ yêu nghiệt dường như chính là để dành cho nàng ta. 

 

Điều đáng sợ nhất là, người phụ nữ này rất biết cách phô bày ưu điểm của mình, hoàn toàn không e dè, cũng chẳng bận tâm ánh nhìn của người ngoài. 

 

Sư tỷ Hân Nghiên cũng có vóc dáng chẳng hề thua kém, nhưng không hề phô trương như thế. 

 

Đặc biệt là... 

 

Lâm Nhất nhìn vùng trắng nõn rộng lớn trên ngực nàng ta đang lộ ra, cũng không khỏi dao động tâm thần, bụng dưới nóng rực lên. 

 

“Nhìn gì đó?” 

 

Ngay khi Lâm Nhất đang chuẩn bị dời ánh mắt đi, An Lưu Yên bỗng mở mắt ra, khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười. 

 

Lâm Nhất hơi sững người, nhưng cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nhìn những chỗ nên nhìn.” 

 

“Ha ha.” 

 

An Lưu Yên bật ra tiếng cười trong trẻo, sự thật thà của Lâm Nhất khiến nàng ta cảm thấy khá thú vị. 

 

Đúng lúc này, sắc mặt Lâm Nhất khẽ thay đổi, nói: “Có người đến rồi!” 

 

Ào! 

 

Ngay khi lời Lâm Nhất vừa dứt, ba bóng người xuất hiện giữa không trung, lơ lửng treo giữa trời, bọn họ bị thánh quang trong thung lũng thu hút mà đến. 

 

Tưởng rằng nơi này xuất hiện thiên tài địa bảo gì đó! 

 

Người thanh niên ở giữa ba người, thân hình gầy gò, da trắng như tuyết, dung mạo tuấn mỹ đến mức khiến cả phụ nữ cũng phải ghen tị, trên người toát ra khí tức của Thiên Thần Đan tôn giả bảy sao! 

 

Khi ánh mắt gã rơi vào người An Lưu Yên, mắt sáng lên, mỉm cười nói: “Thì ra là An Tinh Sứ đang luyện hóa quả thánh tại đây, tại hạ là Lam Tư Vũ của điện U Minh, đã sớm nghe qua sắc đẹp của An Tinh Sứ, quả nhiên danh bất hư truyền!” 

 

Khi gã nhắc đến điện U Minh, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo rõ rệt. 

 

Trong bảy tông phái ma đạo, căn cơ của điện U Minh và Huyết Nguyệt Thần Giáo rõ ràng cao hơn năm tông kia là Thất Tuyệt Cung, Huyết Vũ Lâu, Ma Sát Tông, Bách Quỷ Môn cùng Thiên Tinh Các. 

 

Lần liên thủ này chèn ép Thiên Tinh Các, chính là do điện U Minh đứng đầu. 

 

Ở trong biển thiên thạch, cũng là điện U Minh khởi xướng thế công đầu tiên, có thể thấy thái độ của họ ngông cuồng đến mức nào. 

 

Khí thế ngang ngược như vậy, đương nhiên là có chỗ dựa vững chắc phía sau. 

 

Tâm trạng của Lam Tư Vũ rất tốt, gã hiểu rất rõ về Thiên Tinh Các, thông tin về mười ba Tinh Sứ gã đều nắm rõ trong lòng bàn tay. 

 

Trong mười ba Tinh Sứ, nữ tử duy nhất là An Lưu Yên, từ lâu gã đã để mắt đến nàng ta, lần gặp gỡ tình cờ này khiến gã càng thêm hài lòng. 

eyJpdiI6ImIyUGZpbDFTZzlIQjBYM0x1WlNrRXc9PSIsInZhbHVlIjoiVTRCTDBoNFBXek1jZ1ZWdTBpcHFxdG5iems5YW5GQ0RscDRBRVNFNzNBUXFSQU9vbVZTTkRvMVZIYlhaT216QSIsIm1hYyI6IjM3NTJjZDZhYWJjZjljOGQyMTA0YjQ1YmFhYTEyZDY5NTM0OWFhOWZjNmU5MzBlNjc4M2EwY2FmZTNiNmEyNDYifQ==
eyJpdiI6ImFobG1uY1VuKzlPVzVpTmN2Q2RzekE9PSIsInZhbHVlIjoiOXl3TnBqZW5JSXpJcjdOaHN6aFdDamhjY1lBRzlaUGVPSlhiNFVwbjBnY3JtNUEzcjhXUGdPUXRyZWxabXZzWjJsZERtc2NCbU94OVF3RWpHdFNkdEoxS1BLN3F3ZHpZUE82N1lLV1Z2bkEybUlwS1N3eEVjRFM1VXc1Mld0NnpCMStoaGtxYWhERGN0a1dkb3hnNnhZSnVVbDNqS0xobnB6TmlHeWQ5SEJBbEIxTGcyclpNVUlRU0pQYyswTUM4Sk82TGlLSm1VaUFzNEwwTytRVjlCMkJqQTlnK2crakNDSWoyZFF5b0luaTRsWjAyV2dIUmNjRE1La3pVdUdUMm8yaWdNNFZxNUxMbW5adFp0b1FtaWY5cnhxblpVQkRQT1pERTJMOWI4MFwvXC9jTCtlcnQwQUFqN1JmMnVOZW96TCIsIm1hYyI6ImUyNDAzMmQ1MjBjOWM1OWMyMzNhOTQ1OWYwZGRjZmNjMDI5ZjlmOTMyOTEzZmY2NzdkOGNkYWQ2MDNlNzRkM2MifQ==

An Lưu Yên mỉm cười nói: “Các hạ khách sáo rồi.”

Ads
';
Advertisement
x