Chẳng bao lâu, Tiểu Tặc Miêu đã mò vài con cá đưa tới.
Lâm Nhất xử lý sơ qua nội tạng xong, bèn ném vào trong nồi lớn, an tâm mà nấu.
Gần mười phút sau, nước canh sôi sùng sục, mùi thơm tỏa ra tứ phía.
Cả hòn đảo tràn ngập trong hương thơm tuyệt mỹ của canh cá hải sản, trong mùi hương đó còn ẩn chứa khí tức của Tiên Thụy, cùng với canh cá sôi sùng sục, khiến người ta không thể kiềm chế được.
“Thơm quá!”
“Đây là canh cá gì vậy, sao lại thơm như thế.”
“Tên này lãng phí quá, nhiều linh dược nghìn năm như vậy, lại đem đi nấu canh, làm gì có ai giống như hắn chứ!”
“Chậc chậc, nhưng đúng là thơm quá.”
Một đám người vừa nói vừa chảy nước miếng, khắp nơi trên đảo nhất thời đều vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Nhưng quả thực là nồi canh này quá thơm ngon, nguyên liệu chính đều là linh dược nghìn năm quý giá, bình thường căn bản chẳng ai ăn nổi. Cho dù là đệ tử bước ra từ trong thánh địa, cũng không thấy ai lãng phí như vậy cả, cho dù bản thân không dùng thì cũng có thể đem đi đổi lấy đan Tinh Thần cũng được.
Lâm Nhất lại chẳng hề bận tâm, hắn còn thiếu quá nhiều đan Tinh Thần, giá trị luyện hóa của những loại linh dược phẩm chất thế này cũng không lớn.
Còn chẳng bằng nấu một nồi canh uống bồi bổ thân thể, tiện thể tiêu hóa và củng cố cho quả Xích Huyết vừa rồi luyện hóa một phen.
Thấy nồi canh đã nấu gần xong, Lâm Nhất lấy bát đũa ra, chia cho Tiểu Tặc Miêu một cái, rồi bắt đầu uống.
Ực ực!
Phải nói rằng, quả thực rất ngon miệng, một ngụm canh cá vào bụng, sắc mặt Lâm Nhất lập tức hiện lên vẻ thỏa mãn.
Toàn thân đều ấm áp dễ chịu, hương thơm ngập tràn trong khoang miệng, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều thư thái, xương cốt huyết nhục cũng đều thả lỏng.
Xoạt!
Quả thực quá ngon, Lâm Nhất không để ý hình tượng, uống sạch một bát lớn, sau đó mở miệng thở dài một hơi thỏa mãn.
“Thoải mái.”
Hai mắt Lâm Nhất khẽ híp lại lộ ra ý cười, cảm thấy vẫn chưa đã, hắn lấy rượu ngon Long Tộc ra, vừa uống rượu, vừa đưa đũa gắp thịt cá.
Chẳng mấy chốc, cả người cảm giác như bay bổng, giống như xương cốt sắp tan ra vậy.
Cảm giác lười biếng lan tràn, toàn thân thư thái đến mức không thể dùng lời để diễn tả, quả Xích Huyết vừa được luyện hóa cũng trong trạng thái như vậy mà dần dần được củng cố.
“Ha ha ha, đừng nhìn nữa, canh cá nhiều như vậy, cùng tới uống đi!”
Lâm Nhất thấy một đám người trơ mắt nhìn nồi canh cá, nước miếng sắp chảy xuống dưới đất, bèn cười lớn.
Bọn họ thoáng sững sờ, thấy Lâm Nhất không giống như đang nói đùa, mới đánh bạo bước tới.
Sau khi mấy người họ lần lượt chia canh cá xong, ai nấy uống một ngụm, sắc mặt đều trở lên vô cùng hồng hào, cảm giác huyết khí cuồn cuộn, tu vi cũng điên cùng tăng vọt.
“Trời ạ, đây là canh Thập Toàn Đại Bổ!”
“Cảnh giới của ta thế mà lại đột phá rồi.”
“Lâm công tử hào phóng quá!”
Đâu chỉ thập toàn đại bổ, linh dược để nấu nồi canh cá này ít nhất cũng phải có hơn chục viên hai nghìn năm. Nếu là người bình thường, còn không chịu nổi mức độ bổ dưỡng như thế này.
Phụt!
Đột nhiên, một thanh niên tóc ngắn đang vui vẻ uống canh cá, thì bất ngờ phun máu mũi.
“Ha ha ha, Lão Nguyệt, cậu yếu thật đấy!”
“Thế mà lại chảy máu mũi, lợi hại đấy, Lão Nguyệt cậu phải bồi bổ nhiều thêm mới được, vừa nhìn đã thấy không kiên trì được lâu rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất