Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Chẳng mấy chốc, khu vực này đã được thánh quang chiếu sáng rực rỡ.  

 

Phong lôi trên trời cùng nổi lên, thiên địa cũng vì vậy mà biến sắc, khí thế bậc đó khiến ai nhìn vào cũng phải kinh hãi.  

 

“Thật quá ngông cuồng, luyện hóa ngay tại đây, không sợ những người khác của Thanh Lôi Tông quay lại hay sao?”  

 

“Vết máu của cô gái áo tím kia còn chưa khô, nếu người của Thanh Lôi Tông quay lại, sợ là sẽ tức gần chết.”  

 

“Rốt cuộc hắn tu luyện thần quyết luyện thể gì, sao cứ cảm thấy có phần mạnh hơi quá, dị tượng thực sự quá kinh người.”  

 

“Thiếu niên này rất thần bí, không thể nào là một kẻ vô danh được!”  

 

Dị tượng thiên địa quá mức kinh người, bọn họ vừa thán phục, càng cảm khái dũng khí của Lâm Nhất. Giết người rồi còn không chịu đi, trực tiếp luyện hóa quả Xích Huyết, hoàn toàn không coi Thanh Lôi Tông ra gì.  

 

Mặc dù quả Xích Huyết bất phàm, nhưng so với khí thần long thì vẫn còn kém hơn một chút.  

 

Thương Long Thánh Thiên Quyết cũng không quá phấn khích, đợi sau khi luyện hóa xong, mới “miễn cưỡng” tăng lên tám trăm đạo thánh văn.  

 

Nhưng dù sao cũng không cần hắn phải mạo hiểm, đây là một cuộc mua bán chắc chắn có lời, nên tiến trình rất nhanh gọn.  

 

“Thiếu niên, cậu đừng để đám người này lừa, bọn họ chỉ muốn mê hoặc cậu đi tìm đường chết mà thôi.”  

 

“Người có thể đi tranh giành bán thánh dược, không chỉ là đệ tử đại phái, mà xếp hạng của bọn họ trên bảng Tinh Quân, chí ít cũng nằm trong danh sách ba nghìn người đứng đầu, những anh tài xếp sau năm nghìn đều không có tư cách này.”  

 

“Tranh đoạt thánh dược có đại lão cảnh giới Long Mạch tọa trấn, trông thì có vẻ ác liệt, nhưng thực chất lại không tàn khốc như vậy. Nhưng trong trận chiến tranh đoạt bán thánh quả, thì lại có quá nhiều máu tanh, đều là các chúng đệ tử tàn sát lẫn nhau, mỗi lần đều sẽ có người trở thành bia đỡ đạn hoặc đá lót đường.”  

 

Chờ đám người liều lĩnh kia đi xa, có người tốt bụng bước đến, lên tiếng khuyên nhủ.  

 

Phong thái của Lâm Nhất hơn người, mặc dù sát phạt quyết đoán, nhưng lại không hề kiêu căng, càng không lạm sát người vô tội.  

 

Rất nhiều người cảm phục phong thái của hắn, họ là thật lòng khuyên giải, không hề có ý gây rối.  

 

Trong lòng Lâm Nhất hiểu rõ, hắn mỉm cười, nói: “Đa tạ ý tốt của các vị, ta không sợ.”  

 

Ta không sợ!  

 

Ba chữ rất đơn giản, toát ra sự tự tin vô cùng mạnh mẽ, khiến người ta nói không lên lời.  

 

Chỉ có thể âm thầm lắc đầu, thiếu niên này vẫn quá tự cao, chỉ với một người một kiếm mà muốn đi tranh giành bán thánh dược, thật sự quá ngây thơ rồi.  

 

Cho dù cơ thể hắn kinh người, huyết khí ngút trời, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có cảnh giới Tinh Hà. Đụng phải yêu nghiệt cảnh giới Bán Bộ Thần Đan sẽ bị thua thiệt rất lớn, gần như không có con đường sống.  

 

Đám người kia tâm tư ác độc, chỉ muốn đi theo đằng sau Lâm Nhất để kiếm lợi, tâng bốc quá mức thực lực của hắn.  

 

Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, được nịnh nọt một chút, đã không biết tự lượng sức mình rồi.  

 

“Vẫn còn chưa đủ, rốt cuộc cũng chỉ là linh dược bị ép chín, cho dù chất lượng không tầm thường, những vẫn còn hơi kém.”  

 

Lâm Nhất mở mắt, mâu quang như điện xẹt, hắn mở miệng cảm giác vẫn rất đói.  

 

Xa xa có người nghe thấy lời của Lâm Nhất, suýt chút nữa phun ra ngoài.  

 

Vừa rồi khi Lâm Nhất luyện hóa, huyết quang ngập trời trong cả khoảng thiên địa đó, khí tức mà quả Xích Huyết tỏa ra, nồng đậm đến mức không tưởng.  

 

Vậy mà ở trong miệng Lâm Nhất, lại tầm thường như vậy, thật đúng là một tên quái vật.  

 

Ngẩng đầu lên nhìn, đám người thăm dò tin tức về bán thánh dược vẫn chưa có dấu hiệu quay lại.  

 

“Dứt khoát làm nồi canh đi…”  

 

Lâm Nhất suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một cái nồi lớn, sai Tiểu Tặc Miêu đi nhặt củi đốt, thuận tiện bắt vài con cá tới.  

 

“Hắn đang muốn làm gì vậy?”  

 

Thấy hành động của Lâm Nhất, đám người ở phía xa đều cực kỳ khó hiểu.  

 

Chẳng bao lâu nồi lớn đã được bắc lên, củi được đốt cháy, Lâm Nhất không ngừng bỏ linh dược vào trong nồi.  

 

Chỉ thấy quả chu, sâm huyết, tuyết liên, hơn chục viên linh dược nghìn năm khiến người ta phải đỏ mắt, bị Lâm Nhất tùy ý ném vào trong nồi rồi nấu lên, sau đó còn bỏ thêm cả gia vị.  

eyJpdiI6Imk2RkZzWlVXTkdLUXVlcXA2eVY3akE9PSIsInZhbHVlIjoidnQrSkplbGNiNnhUN1g1ZmlVOHA4eGI4UXViVEttcEJjZ3RTK2ZvOEFCeTVOTTNycEhHQmY5aUtZK1JVbTRTSyIsIm1hYyI6ImYxMjJlNzUwOGMwNGU4ZDU3MGM1MzVlMWVkOThmNGU2OWU3YzNjNzFmNGYxYmU3Njk1OGI3NTA0MmY2NjdlMDkifQ==
eyJpdiI6Im1EcU9rdEtlcDBCQkVTMFRjYnNjT3c9PSIsInZhbHVlIjoiVzJIVncxQXJBWnA5b09DXC9RdGxEeURkRUFuVG5odFwvZXViXC9vVWl2d1kwZWpLelZvSXRPdUtzQUxBeW1GMzVRUUJHeTQyY3g4RUdUWndXVFwvbVFBVjNWTmEyYklDNXlvTmJqWEhzYjZaVWs5K1N2dnRnQTRkbGtnOGRSU09xcGVDa2NwdFcrTGFaYWphOXFnY2o4V1JTaUhEVUpPXC9wbDNxQmtuUENDOGFhTkxVaW1RRWlTdHNtamtjWVAyVW5mSXplbmlybUl4VldWYWpPWHhRYXNOMmN5ak9NRTV5ZTI5c2pDZ05ZbGJPUGNkUEI1Yk5OM3V5NTRUQlJ5MmpBWGpIZUtZZTd3TEIzeHVVXC9aTXFHNVhBZExZWlVQbklwYzFSdlFzRTVvenhSUkU9IiwibWFjIjoiZWIyZmE5ZjIxYWUwNWY2MGI5YjRhYzljNTg3ODM2NmFhYTNhZTI4NzQ3NjgyMDYxZWZkMGUxMGYxMmIyODNkNCJ9

Lâm Nhất đang nấu một nồi canh, linh dược nghìn năm còn có thể bị lãng phí như vậy sao?

Ads
';
Advertisement