Sắc mặt của đội trưởng Triệu hung hãn và tàn nhẫn, anh ta chỉ tay vào Tần Duy rồi đột nhiên vung tay lên. 

Từng cá nhân trong nhóm người của đội trưởng Triệu đều hung hăng, nhắm vào Tần Duy để chuẩn bị tấn công! 

Tiết Hải Sâm và Dương Diệu Bình nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng vô cùng vui mừng. 

Chẳng phải Tần Duy anh đỉnh lắm à? Bây giờ bị người ta đuổi ra ngoài rồi, để tôi nhìn xem anh còn mặt mũi nữa không. 

“Dừng tay lại!” 

Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên. 

Sắc mặt mọi người hơi thay đổi. Bọn họ chỉ thấy vài người đàn ông mặc quân phục đang đi về phía sảnh trong. 

“Chào ông. Tên này vừa không có thư mời vừa dẫn người khác lẻn vào đây. Để tránh gây ra những tai họa ngầm không đáng có, tôi đã ra lệnh người khác đuổi bọn họ đi ngay bây giờ!” 

Đội trưởng Triệu nói. 

“Câm miệng!” 

Ánh mắt của tướng sĩ dẫn đầu đột nhiên trở nên lạnh lùng, sau đó người này nghiêm nghị quát lên. 

Đội trưởng Triệu giật mình. Vì biết người trước mặt mình là người của Thiên Vương vệ nên anh ta tuyệt đối không thể làm phật lòng được. 

“Chuyện này... 

Sắc mặt của đội trưởng Triệu hơi tái nhợt. Anh ta vừa định nói gì đó thì tướng sĩ kia lại bất ngờ tát một cái vào mặt anh ta. 

“Tên khốn kiếp. Ai nói với cậu rằng ngài Tần lén lút vào đây?" 

Sắc mặt của đội trưởng Triệu thay đổi rõ rệt. Sau khi đột nhiên hiểu ra thì anh ta đổ mồ hôi đầm đìa, vội vàng chỉ vào Tiết Hải Sâm rồi nói: “Do anh ta nói đấy ạ. Tiết Hải Sâm đã nói thế, không liên quan gì đến tôi cả... 

Vị tướng sĩ dẫn đầu kia bèn nhìn Tiết Hải Sâm bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng và sắc bén như dao. 

Ông ấy hỏi với giọng trầm trầm: “Cậu đã nói vậy ư?” 

Tiết Hải Sâm cau mày, sắc mặt hơi thay đổi vì không biết chuyện gì đã xảy ra. 

Những vệ sĩ bỗng dưng xuất hiện này là ai? 

Họ có quan hệ gì với Tần Duy? 

Vì sao lại muốn giúp anh? 

“Ngay từ đầu Tần Duy đã không có thư mời rồi, tại sao tôi không thể nói chứ?” 

Tiết Hải Sâm cho rằng dù sao mình cũng là cậu chủ của nhà họ Tiết, sao anh ta lại sợ mấy tên vệ sĩ này chứ? 

Bốp! 

Một cái tát lanh lảnh chợt vang lên. 

Vị tướng sĩ mang quân hàm hiệu uý kia đã thình lình tát một cái vào mặt Tiết Hải Sâm. 

Với cái tát này, một nửa khuôn mặt của Tiết Hải Sâm đều sưng phù cả lên, vài chiếc răng cũng bị đánh vỡ! 

Tiết Hải Sâm bị đánh đến nỗi ngu người, sau đó lập tức hung hăng chất vấn: “Sao ông lại đánh tôi? Ông có biết tôi là ai không hả?” 

“Ông đây mặc kệ cậu là ai, dám nói xấu ngài Tần thì phải đánh!” 

Bộp! 

Nói xong, vị tướng sĩ này lại đạp anh ta ra ngoài. 

Tiết Hải Sâm bị đá đến mức ngã sõng soài xuống đất. 

“Bắt cậu ta lại rồi vả miệng cho tôi!” 

Người đàn ông nọ lên tiếng. Trong tích tắc, Tiết Hải Sâm đã bị người khác bắt lại rồi tát mạnh mười mấy lần nữa. 

Trong phút chốc, hai má anh ta sưng tấy, máu tươi tung tóe! 

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người khác đều hoảng loạn tột độ. 

Đặc biệt là đám người Dương Diệu Bình, Dương Thiệu Sơn và Dương Đình Vũ... 

Sắc mặt của họ đầy kinh hoàng, trong lòng cũng khiếp sợ! 

“Kẻ hèn này tên là Hà Lục, trung đội trưởng của Thiên Vương vệ!” 

Sau khi thân phận của vị tướng sĩ kia được tiết lộ rõ ràng, đối phương đã đi vài bước tới trước mặt Tần Duy. 

Sau đó kính chào anh theo nghi thức quân đội! 

Nhìn thấy cảnh này, Dương Thiệu Sơn, Dương Diệu Bình, thậm chí ngay cả Tiết Hải Sâm đang nằm trên mặt đất cũng đều càng thêm chết lặng! 

“Ngài Tần, tôi đến đây để đón ngài. Mời đi theo tôi” 

Hà Lục lên tiếng. 

Tần Duy khẽ gật đầu, sau đó đi mấy bước theo đối phương. 

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh lại dừng bước. 

Tần Duy nhìn về phía đám người Dương Diệu Bình và Dương Thiệu Sơn. 

Sắc mặt của mấy người đằng sau cực kỳ khó coi, giống như ăn phân vậy. 

Tần Duy vừa cười vừa nói: “Tôi đã nói rồi mà. Lần này mở tiệc chiêu đãi, tôi muốn cho ai tham gia thì người đó sẽ có thể đến đây tham dự” 

“Nếu tôi không muốn cho ai tham gia thì cho dù có một trăm thư mời, kẻ đó cũng đừng hòng tiến vào Tiên Cư các dù chỉ nửa bước!” 

Nói xong, Tần Duy bèn dẫn Dương Nhã Tinh và Lý Lục Loan rời khỏi sảnh trong của Tiên Cư các! 

Ở lối vào của sảnh tiếp khách. 

Nhóm Dương Diệu Bình, Dương Thiệu Sơn và Tiết Hải Sâm đều tỏ vẻ phẫn nộ. 

Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không ngờ rằng: Tất cả những lời nói huênh hoang mà Tần Duy thốt ra ngày hôm qua lại trở thành sự thật từng việc một! 

“Cái tên vô dụng này! Rốt cuộc anh ta đã làm thế nào?” 

Sắc mặt của Dương Diệu Bình trở nên sa sầm, nghiến răng hỏi. 

Biểu cảm của Dương Thiệu Sơn thì u ám vì ông ta cũng chẳng biết Tần Duy đã dùng cách nào. 

Trong lòng Dương Thiệu Sơn không khỏi cảm thấy hơi hối hận. 

Nếu sớm biết Tần Duy có năng lực xuất sắc như vậy thì trước đây ông ta đã không nên xúc phạm anh! 

Tiết Hải Sâm đứng dậy với dáng vẻ chật vật, phun ra một ngụm máu răng. 

“Nghe nói Trần Tứ Hải là một trong những người tổ chức bữa tiệc lần này. Tần Duy dám kiêu ngạo như vậy, chắc chắn anh ta có mối quan hệ với Trần Tứ Hải. 

Tiết Hải Sâm lên tiếng với vẻ mặt âm u. 

Dương Thiệu Sơn khẽ gật đầu. 

Trong lòng ông ta cảm thấy kinh ngạc, bởi vì khó mà tưởng tượng được Tần Duy lại có mối quan hệ thân thiết đến vậy với Trần Tứ Hải. 

Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người là gì? 

“Hải Sâm, bây giờ nên làm gì đây? Chúng ta còn có thể vào trong không?” 

Dương Thiệu Sơn nhìn Tiết Hải Sâm với ánh mắt trông mong. 

Nếu thực sự bị từ chối ngoài cửa thì e là bọn họ sẽ trở thành trò đùa mất. 

“Ông cụ Dương, ông đừng lo lắng. Cho dù Tần Duy quen biết Trần Tứ Hải thì đã sao nào? Cháu cũng quen biết một số nhân vật tai to mặt lớn ở bên trong đấy. Bây giờ cháu sẽ gọi điện thoại cho người đó để đối phương tới đây rồi đón chúng ta vào trong” 

“Tên vô dụng kia quen biết Trần Tứ Hải thì sao nào? Lát nữa cháu sẽ đích thân báo thù rửa hận!” 

Tiết Hải Sâm lấy di động ra, gọi điện thoại với khuôn mặt đầy oán hận. 

Cô ta lập tức đứng thẳng dậy. 

“Mặc dù cô không phải là Thiên Vương vệ nhưng cũng đã huấn luyện cùng Thiên Vương vệ của tôi trong ba năm và thực hiện vô số nhiệm vụ. Năm năm trước, cô được Nguyên soái phái đến Trung Hải, thành lập Thanh Xà đường. Chỉ trong vòng năm năm, Thanh Xà đường đã được cô phát triển và trở thành thế lực ngầm lớn nhất ở Trung Hải. Điều này chứng tỏ cô lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Nguyên soái đã giao phó một lần nữa” 

“Là cấp trên trực tiếp của cô, điều này làm tôi cảm thấy rất hài lòng” 

Thương Hổ nói bằng giọng trầm. 

“Thanh Xà tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của Thống lĩnh và Nguyên soái. Nếu trước đây không có Nguyên soái cứu tôi trong trận chiến loạn lạc thì Thanh Xà đã chết từ 

lâu rồi.” 

Thương Hổ gật đầu. 

Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía người đàn ông được gọi là Dạ Mạc. 

“Dạ Mạc, là chữ “Dạ” trong “Hắc Mạc*”, một âm hồn hành tẩu trong đêm tối. Mấy năm qua, cậu chính là tai mắt của Nguyên soái ở cả trong lẫn ngoài nước... 

*Chữ Dạ và chữ Hắc đều có nghĩa là màn đêm. 

“Cậu quản lý Hắc Mạc rất tốt. Mặc dù cậu không thuộc thẩm quyền trực tiếp của tôi nhưng Nguyên soái đã yêu cầu tôi đích thân giao phó nhiệm vụ hàng đầu cho cậu” 

“Xin tuân lệnh Nguyên soái!” 

eyJpdiI6InlKOThsREdRbk5IS2ZUenFEWVcyZGc9PSIsInZhbHVlIjoiOTFRVlRXWFpCSmNSTmJqWjNFSHl3Z0pjY3c1empnXC91cmU1TldoNXE5ZStnTmRwTkE4XC8wUXpLZ05NTzlsQVZobFRCMjY1d2srWWt4OHVXaVZzQjdFY01lZWduaWo5NFpkc3hob0RWK3YzUzkwd2VhSWl3cnp5dXZ2MzlIbDBuazdVbUhcL0hnN0s1NnhhTTJVRjFFTTJkZ1wvbVRUbFA2SjJpZjd5cG54N0VNa2lSeHJSMk16UHZCTUxkN1dtWk5POCIsIm1hYyI6ImFmMjk5NWZkYmJlMzEwYWRiZjU2NDNiM2RmYjIxMzhlNTdlZjgyNTI2MmEwNzliZDk0NjE5YTYwYjJlZTljMDMifQ==
eyJpdiI6InhBRG5PMWxJUVdySWdKcUduNFJxb3c9PSIsInZhbHVlIjoicE9jSmord2JOZXBBdFYyc1JzSEwxOVBGaWFpWUhxVHNteHFmY2R1bFwvajQ3S3o5ZDVcL2lkMGdMcHdcL3RcL0RvdE5KVWF4S3NiaDFUNlI1XC9Zc1ZXYXY3bGNIaVk4SDIxT3FaSzJqZkljbk40eDkzaHFRVDhZNkU5bHBhNFlZbXBnNjRQa3R4NDFtY3NQUkExRXcyXC91YjRcL0JSWXRock9zQ0dtY1ZncjErcFdLTFlEZ1wvblc2OWtEMTZcL2c1d3p5enVxa1VFSEpNTUJtMkg5QXAzVnpyQUNvUT09IiwibWFjIjoiZThlMGJjMTAxYzBlYTRhODI2YWYwYmI3MDYwYTVhNDhjNDcyODE4ODNlNTZlNGMyZGM4OWVlMzNhZTM4MDg5OCJ9

Ánh mắt Thương Hổ lập tức trở nên lạnh lùng, không khí tràn ngập sát khí chỉ trong thoáng chốc.

Ads
';
Advertisement
x