Tần Duy dẫn Lý Lục Loan và Dương Nhã Tinh cùng tiến vào Tiên Cư các. 

Trong sảnh rộng lớn đến vậy mà giờ đây chật kín khách khứa, thể hiện rõ sự xa hoa. 

Tiên Cư các không hổ là một trong những khách sạn cao cấp hàng đầu ở Trung Hải, sang trọng nguy nga đầy mùi tiền. 

Dù hào nhoáng nhưng vẫn rất tao nhã... 

Những vị khách có mặt tại bữa tiệc hôm nay đều là những người có máu mặt ở Trung Hải. 

Ai cũng có thân phận vô cùng hiển hách. 

Bọn họ nâng ly cạn chén, trao đổi thảo luận về chủ đề của mình. 

Vòng tròn của những người có danh vọng, yên tĩnh và lịch sự... 

Lúc bước vào đây với Tần Duy, Dương Nhã Tinh cứ có cảm giác đây chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi. 

Chỉ đơn giản như vậy mà đã vào được rồi ư? 

“Chú à, rốt cuộc là anh làm sao mà được vậy?” 

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh vô cùng ngạc nhiên. Cô cất lời hỏi Tần Duy. 

Tần Duy cười nói: “Đây là bí mật. 

Tần Duy tỏ vẻ bí hiểm, mà đúng lúc ấy, một người đàn ông mặc vest bỗng dưng bước đến. 

Anh ta kính cẩn tới gần Tần Duy rồi nhỏ giọng nói vào tai anh: “Anh Tần, Thống lĩnh và tổng giám đốc Trần đang đợi anh ở tầng tám, muốn anh qua đó một mình ạ. 

Tần Duy gật đầu. 

Sau đó anh nói với Dương Nhã Tinh và Lý Lục Loan: “Nhã Tinh, mẹ, con tới gặp mấy người bạn một chút, hai người đợi con ở đây nhé. 

Hai người có phần ngạc nhiên song cũng không hỏi gì và đi tìm một chỗ để ngồi xuống. 

Dưới sự dẫn đường của người đàn ông mặc vest, Tần Duy đi theo anh ta lên tầng thứ tám của Tiên Cư các. 

Sau đó anh bước vào một căn phòng vô cùng bí ẩn. 

Trong phòng có ba người đàn ông và một người phụ nữ. 

Ngoài Thương Hổ và Trần Tứ Hải ra, anh không nhận ra hai người kia là ai. 

Thấy Tần Duy bước vào, cả bốn người cùng đứng dậy. 

“Duy Nhi, em tới rồi à.” Ánh mắt Thương Hổ nhìn anh rất dịu dàng. Ông ấy mỉm cười cất lời. 

“Mọi người đây là?” Tần Duy hơi nhíu mày, khó hiểu hỏi. 

“Đúng vậy đấy Duy Nhi. Hôm nay là sinh nhật em, trừ tổ chức tiệc sinh nhật cho em ra thì anh còn có chuyện muốn nói với em nữa” 

Sau khi nói xong, ông ấy chỉ tay giới thiệu Thanh Xà và Dạ Mạc. 

“Hai người này đều là cấp dưới mà ba em vô cùng tin tưởng. Tạm thời họ không ở trong quân đội nên có thể dễ dàng xử lý được rất nhiều việc, sau này sẽ ở cạnh giúp đỡ em. 

Thương Hổ nói. 

Tần Duy nghe thế lại càng cau mày: “Giúp đỡ em ư? Những việc không dễ dàng xử lý á? Nghĩa là sao?” 

“Duy Nhi, em ngồi xuống trước đã. Từ từ rồi nghe anh nói. 

Tần Duy gật đầu rồi ngồi xuống. 

Thương Hổ bắt đầu cất lời: “Duy Nhi, chắc là Lâm Thiên Trọng đã nói với em về việc của mẹ em rồi nhỉ? Thân phận của bà ấy cũng đặc biệt giống như ba em vậy, đều là điều cấm kỵ 

“Bây giờ có rất nhiều chuyện anh không thể nói hết cho em được. Ba em sắp xếp những việc này chỉ với mục đích là muốn tốt cho em thôi. 

“Mặc dù ba em là chiến thần Mạc Bắc nhưng vẫn có rất nhiều kẻ thù. Hơn nữa, thân phận của em lại đặc biệt, tạm thời không để bị lộ được. Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy Nguyên soái lại luôn giấu em 

Nghe như vậy, Tần Duy bỗng nở nụ cười: “Nói thế có nghĩa là, ông ấy không tới gặp em là vì bảo vệ em à?” 

“Không sai, đúng là như thế.” Thương Hổ gật đầu. 

Nụ cười trên môi Tần Duy lại càng rạng rỡ hơn: “Vậy tại sao bây giờ ông ấy lại bảo các anh tới gặp em?” 

“Bởi vì con ưng non rồi sẽ phải trưởng thành, ba em không thể nào bảo vệ em mãi được. 

“Giờ đây bên phía ba em cũng đang gặp rất nhiều vấn đề nan giải. Trước khi ông ấy xử lý được mọi việc thì em phải nhanh chóng trưởng thành hơn, chỉ có như thế thì mới là cách để bảo vệ bản thân tốt nhất mà thôi” 

“Sự tồn tại của bọn anh là để giúp em mau chóng lớn mạnh hơn nữa. 

Thương Hổ đáp lại. 

Sau khi nghe xong, Tần Duy chợt phá lên cười. 

Cười một hồi, anh lại nhìn Thương Hổ, ánh mắt có phần ngạc nhiên, giọng nói cũng khàn đi: "Thương Hổ, anh có biết không, em rất căm ghét điều đó!” 

“Đối với em mà nói thì các anh đều là những người xa lạ. Như vậy càng khiến em thấy khó hiểu hơn là tại sao em lại phải chấp nhận sự sắp xếp của các anh chứ?” 

“Suốt ngày nói là bảo vệ em nhưng hình như em chưa từng nói nhỉ, em có cần các anh bảo vệ không?” 

“Nhiều năm trôi qua như thế, không có các anh thì cuộc sống của em vẫn vậy. Mặc dù chẳng có gì đặc biệt nhưng lại rất thoải mái, cho tới khi các anh xuất hiện. 

“Rồi nói với em rằng em phải làm thế này, làm thế kia... Chưa bàn đến việc em có tin mấy anh không, dù những lời đó là thật đi chăng nữa thì em có thật sự cần sự chỉ dạy hay sắp xếp của các anh không?” 

Vẻ mặt Thương Hổ có đôi phần không đành lòng khi nghe Tần Duy nói vậy. 

Ông ấy nuốt nước bọt, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Duy Nhi, anh biết có rất nhiều chuyện em không thể chấp nhận được ngay lúc này. Nhưng mà ba em thật sự có nỗi khổ riêng. Sau này khi hai người gặp nhau, anh chắc chắn rằng em sẽ tha thứ cho ông ấy. 

Khóe mắt Tần Duy hơi đỏ hoe. 

Anh có nỗi ác cảm với người ba ấy. 

Nhưng anh hiểu ông ấy có nỗi khổ trong lòng. 

Tần Duy có thể cảm nhận được người ba mà anh chưa từng gặp... 

Ông ấy quan tâm đến anh! 

Nhưng mà... 

Anh không thể thừa nhận người đó là ba của mình... 

Ngay cả khi... 

Ôi! 

Tần Duy thở dài trong lòng. 

Anh bình tĩnh lại rồi nói với Thương Hổ: “Nói đi, rốt cuộc các anh muốn em làm gì?" 

“Em hãy mạnh hơn nữa, phát triển bản thân đi” 

Thương Hổ nói. 

Ánh mắt Tần Duy thoáng hiện ra một sắc thái kỳ lạ: “Ông ấy là chiến thần của cả một quốc gia rồi, chẳng lẽ lại không thể bảo vệ được cho em?” 

Thương Hổ hơi trầm ngâm, sau đó mới đáp: “Ông ấy phải nghe lệnh quân đội. Bây giờ chiến tranh ngoài biên giới vẫn đang tiếp diễn nên ông ấy không thể rời khỏi Mạc Bắc nửa bước được” 

“Kẻ thù của ông ấy mạnh lắm à?” 

Tần Duy ngẩng đầu hỏi lại. 

“Rất mạnh!” 

Thương Hổ trả lời. 

“Tại sao họ lại muốn tổn thương em chứ?” Tần Duy lại hỏi tiếp. 

“Vì mẹ em” 

Thương Hổ đáp. 

“Không phải ông ấy đã qua đời rồi sao?” Trong mắt Tần Duy chợt lóe lên sự tàn nhẫn. 

“Nhưng những kẻ đó nhất quyết phải nhổ cỏ tận gốc” 

Thương Hổ lại trả lời. 

“Bọn họ là ai?” 

Tần Duy hỏi. 

“Xin lỗi, anh không thể nói cho em biết được. 

“Trước khi em đủ lông đủ cánh, anh sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin nội bộ nào cho em” 

“Bây giờ ông ấy đã yếu rồi... 

Thương Hổ lắc đầu. 

“Vậy như thế này đã đủ hay chưa?” 

Nói xong, khí thế lạnh như băng đột nhiên tỏa ra từ trên người Tần Duy. Vẻ lạnh lùng hiện lên trong mắt anh, sau đó anh đấm mạnh một đấm xuống chiếc bàn trước mặt. 

Mặt bàn được chạm khắc bằng đá hoa cương nguyên khối nên cực kỳ rắn chắc! 

Râm! 

Mọi người chỉ nghe thấy tiếng đổ rầm, mặt bàn nhanh chóng nứt thành từng vết rồi đổ sụp xuống... 

Chỉ một cú đấm duy nhất mà đã đập nát cả chiếc bàn đá! 

Nhìn cảnh tượng này tất cả những người trong phòng lúc này đều bần thần tới sững người! 

Vẻ mặt ai cũng có vẻ ngạc nhiên quá đỗi! 

Không thể ngờ được rằng đứa con trai thất lạc của Nguyên soái lại là một người giỏi võ như vậy. 

Bọn họ đều xuất thân từ quân đội, đều ở hàng cao thủ nhưng vẫn không khỏi âm thầm khiếp sợ khi nhìn thấy cú đấm này. 

E rằng chỉ một cú đấm này thôi đã ẩn chứa sức lực hơn cả ngàn cân! 

Tần Duy thu tay về rồi ngước lên nhìn đám người Thương Hổ. 

Anh gắn từng chữ một: “Chắc trong mắt các anh, em chỉ là một người bình thường yếu đuối thôi phải không?” 

“Vậy bây giờ đã đủ để lọt vào mắt các anh chưa?" 

Mặt mày Thương Hổ cũng rất hãi hùng, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được rồi hoảng sợ nói: “Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh!” 

eyJpdiI6Ilg0RXd4R3REXC9cL1NheXFyTVU3aUdCUT09IiwidmFsdWUiOiIwdFh0UFU5cXBpVjd1ckRWN1pZK2thaVk3enBFdXZsU2p2MytVRjBXM3dCWmhZU3JCXC9GQXlWUUp1MkphSTJDZGdWNWpKa2FUMDJRSDlLS1Yra3ZVeVh1VTBLWG1oWlJcLzF5MHJoVnhFUmlMaHhaa2t4K09HN05YUm9PRUVRajFaSHRXSmVcL3puVDlnNmxrclpMUWZ6QWYzRWVWT2NSdnNGbjhBRE9FZG45VklNa3Z0T2R3QndhMENxQU90SUl5Q0w2cUJsNStuZHVRQzAzMDRQYWhJSUk1NXJNTTJhVVN3Q0V1NWpsNDhTRUpvPSIsIm1hYyI6ImQzYzNlYjM5M2I0MTE3YjkzZGJlMDk4ZGZmYjJkMWMyMjNmYTBlMmVjZGVjNTI5ZjgwZmM0NWNhMzI0OTM4MTEifQ==
eyJpdiI6ImdUVnkrN1RwVTFvMXVLc1RYbTFjUnc9PSIsInZhbHVlIjoiRmtUMnFyZXNlenhlcVwvSHRPOUhWYjdxN1oxdWRZTTVPenNMM2U5MnNWZU44dVI3Rm1veHU1WitEUkxXMDJcLzZGVHhuMHlvaVdXUU5EOExoOEVpbk1WeVE5Ukx1N1YxQkg0VVAxaXdna2tiTGo4YzBNdTY5b09ERE5wUWk4WElEZGRYZ2V6aVY4dVJLakduTFVueVdnSnc9PSIsIm1hYyI6IjBlZDE4MmY1YzY3YTFmOTgxM2NiZGExNjg1NmNmYzI3NTAwZjg3YjBjMDQ5Y2Q5ZjEyZGQ2NjRkYjQyMjlkYzkifQ==

Thương Hổ phun ra năm chữ.

Ads
';
Advertisement
x