“Ái chà, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Tôi lại có thể gặp anh ở đây cơ à?”
Dương Diệu Bình đi tới trước, hỏi Tần Duy bằng tông giọng trầm trầm: “Anh vào đây bằng cách nào?”
Tần Duy cười nhạt: “Tôi vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ tôi còn phải báo cáo với anh à?”
Sắc mặt của Dương Diệu Bình trở nên u ám, vừa nghe xong câu này của Tần Duy đã lập tức cảm thấy cực kỳ bực dọc.
Biểu cảm của Tiết Hải Sâm cũng hơi khó coi. Hôm qua anh ta đã cố tình gửi thư mời đến nhà họ Dương, không phải chỉ muốn sỉ nhục Tần Duy mà còn muốn để Dương Nhã Tinh biết rằng: Tiết Hải Sâm tôi là người có thân phận hiển hách, có thể dễ dàng nhận được vài lá thư mời.
Còn tên rác rưởi Tần Duy kia có thể làm vậy không?
Nhưng anh ta không ngờ mình đã bị vả mặt chỉ trong chớp mắt!
“Tần Duy, anh lấy thư mời từ đâu thế?”
Vẻ mặt của Tiết Hải Sâm sa sầm. Không cần nói ra cũng biết được: Tấm thiệp mời tham dự bữa tiệc lần này quý giá đến nhường nào.
Dẫu có nhiều vàng nhiều bạc cũng khó mà tìm được.
Thậm chí Tiết Hải Sâm còn phải dựa vào vô số mối quan hệ, tiêu tốn rất nhiều tiền mới có được thư mời này.
Còn Tần Duy chỉ là một kẻ ăn hại mà thôi. Anh dựa vào đâu cơ chứ?
Sắc mặt của những người nhà họ Dương kia cũng khó coi không kém. Hôm qua bọn họ còn cười nhạo Tần Duy chỉ biết khoác lác ngoài miệng thôi.
Không ngờ anh lại vào trong được.
“Ai nói nhất định phải có thư mời mới được vào?”
Tần Duy nhìn bọn họ, vừa cười vừa hỏi.
Câu này vừa được thốt ra thì sắc mặt của Tiết Hải Sâm bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.
Anh ta nhìn Tần Duy, khóe miệng đượm ý cười quái dị: “Vậy là anh không có thư mời sao?"
“Không có” Tần Duy thản nhiên thừa nhận.
“Theo tôi biết, nếu không có thư mời thì tuyệt đối không thể bước vào tiệc chiêu đãi lần này được. Vậy nói cách khác, anh đã lén lút vào đây hả?”
Tiết Hải Sâm vừa nói ra câu này thì đám người Dương Diệu Bình cũng chợt hiểu ra.
Như vậy mới hợp lý.
Thân phận của Tần Duy là gì chứ?
Anh cũng có tư cách để tham dự bữa tiệc chiêu đãi của cậu chủ Tần sao?
Có lẽ người này đã lẻn vào đây!
“Tần Duy, đúng là một tên vô dụng như anh thật sự không sợ chết gì cả. Ngay cả chỗ này mà anh cũng dám lén lút lẻn vào. Nếu như bị bắt thì anh có biết hậu quả sẽ ra sao không?”
“Có lẽ sẽ bị xem là kẻ trộm, sau đó bị đánh gãy tay chân đấy nhé!”
Dương Diệu Bình vừa chỉ vào Tần Duy vừa cười ha hả với lời lẽ đầy mỉa mai.
Tiết Hải Sâm cũng cười khẩy, liếc nhìn Tần Duy với vẻ khinh thường, sau đó lại nhìn về phía Dương Nhã Tinh.
“Nhã Tinh, ngay cả thư mời mà Tần Duy này cũng chẳng có. Em cứ đi vào cùng anh ta như vậy thì nguy hiểm lắm.
“Thế này đi, chỗ anh vẫn còn thiệp mời. Lát nữa em hãy vào trong với anh nhé?”
Tiết Hải Sâm vẫn luôn giữ lại một tấm thiệp mời cho Dương Nhã Tinh.
Dương Thiệu Sơn cũng lên tiếng: “Nhã Tinh à, cháu còn không mau cảm ơn Hải Sâm đi? Cháu là cô chủ của nhà họ Dương chúng ta, nếu như bị xem là kẻ trộm và bị bắt quả tang thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Chẳng phải cháu đang làm xấu mặt nhà họ Dương của chúng ta hay sao?”
Nhưng Dương Nhã Tinh lại lập tức lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Bọn cháu đi vào một cách đường đường chính chính, ai lại bắt bọn cháu được chứ?”
Dương Diệu Bình lại bắt đầu châm chọc: “Dương Nhã Tinh, cô quá ngây thơ rồi đấy. Cũng chỉ mình cô tin tưởng tên ăn hại này thôi. Chỉ cần anh ta không có thư mời thì các người sẽ không thể đi vào một cách quang minh chính đại được đâu!”
“Anh có tin bây giờ tôi chỉ cần nói với nhóm bảo vệ này một tiếng thì bọn họ sẽ đuổi các người ra ngoài ngay tức khắc luôn không?”
Dương Diệu Bình chỉ vào Tần Duy với vẻ mặt uy hiếp.
Tần Duy vừa mỉm cười vừa bước ra ngoài.
Anh thẳng thắn lắc đầu rồi đáp: “Tôi không tin”
Lời này vừa được thốt ra thì sắc mặt của Dương Diệu Bình đã trở nên u ám, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Cậu Tiết, chẳng phải anh quen biết đội trưởng đội bảo vệ ở đây sao? Có phải Tần Duy đã lẻn vào đây hay không, anh chỉ cần hỏi là biết ngay thôi mà.
Dương Diệu Bình vừa cười vừa nói với Tiết Hải Sâm.
Tiết Hải Sâm cũng cười gắn.
“Tần Duy, bây giờ tôi cho anh một cơ hội. Nếu lúc này anh cầu xin tôi thì tôi có thể không vạch trần chuyện anh lén lút vào đây, nếu không thì...
Tiết Hải Sâm nói đùa với Tần Duy.
“Nếu không thì sao?” Khóe môi của Tần Duy ngậm cười.
“Nếu không thì bây giờ tôi sẽ lập tức gọi người phụ trách tới đây để khiến anh mất hết thể diện!”
Tiết Hải Sâm lạnh lùng lên tiếng.
Tần Duy nở nụ cười, vừa lắc đầu vừa tiếp lời: “Cậu Tiết, anh có tin hay không? Chẳng những anh không thể đuổi tôi đi mà ngược lại, tôi còn có thể dễ dàng đuổi các người đi chỉ với một câu nói thôi.
Ánh mắt của Tiết Hải Sâm tối sầm, nhất thời nổi giận.
“Rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt. Anh tự muốn chết nên không thể trách tôi được!”
Sau khi lạnh lùng thốt lên lời này, Tiết Hải Sâm bèn vẫy tay với một người đàn ông mặc âu phục cách đó không xa. “Đội trưởng Triệu, anh lại đây một chút. Tôi có chuyện này muốn báo với anh.
Vừa dứt lời, đội trưởng Triệu kia đã bước tới với biểu cảm tươi cười.
“Cậu Tiết, có chuyện gì vậy?”
Đội trưởng Triệu là một nhân viên công vụ, được điều động từ thành phố tới đây nên rất thân quen với Tiết Hải Sâm.
“Tôi nghi ngờ người này không mang theo thư mời mà đã vào trong. Đề nghị các người kiểm tra thử xem. Dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của cậu chủ Tần nên không thể nào qua loa được”
Tiết Hải Sâm nói với đội trưởng Triệu kia.
Đội trưởng Triệu nghe xong lời này thì sắc mặt lập tức sa sầm.
Ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của anh ta nhìn về phía Tần Duy, giọng nói trầm thấp: “Thư mời của anh đâu rồi?”
“Không có.” Tần Duy lắc đầu.
“Không có sao?”
Vừa nghe thế, đội trưởng Triệu đã cau mày ngay tắp lự, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
“Người đâu? Bắt người này lại cho tôi!”
Anh ta lập tức ra lệnh. Ngay sau đó, vô số nhân viên an ninh đã tụ tập xung quanh, chuẩn bị ra tay với Tần Duy.
Đùa sao! Đây chính là tiệc sinh nhật của cậu chủ Tần đó.
Đâu phải bất cứ kẻ nào cũng có thể vào đây một cách lơ tơ mơ được?
Nếu thực sự xảy ra chuyện gì đó chỉ vì một cục phân chuột thì anh ta không thể gánh vác trách nhiệm nổi đâu!
Tần Duy bị mọi người vây quanh. Hai người Dương Nhã Tinh với Lý Lục Loan cũng hơi lo lắng.
Bọn họ không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Nhưng sắc mặt của Tần Duy lại cực kỳ bình thản.
Anh chỉ khẽ cau mày rồi hỏi: “Anh chắc chắn là không cần điều tra rõ ràng à?”
Không đợi đội trưởng Triệu nói gì, Tiết Hải Sâm đã cười khẩy: “Một tên rác rưởi như anh thì có thể còn nội tình gì mà chúng tôi chưa biết chứ?”
“Đội trưởng Triệu, anh đừng vòng vo với anh ta nữa. Loại người này nên bị đánh gãy tay chân rồi ném ra ngoài thôi!”
Biểu cảm của Dương Diệu Bình tràn ngập chế nhạo và giễu cợt.
“Sao các người lại làm như vậy?” Dương Nhã Tinh hơi lo nên đã đứng dậy.
Tiết Hải Sâm trả lời: “Nhã Tinh à, đã đến lúc này rồi mà em còn muốn tin tưởng kẻ bịp bợm này à?”
“Nếu anh ta có tư cách tham dự tiệc chiêu đãi thì tại sao ngay cả thư mời cũng không có?”
Nói xong, Tiết Hải Sâm lại lấy một tấm thiệp mời từ trong túi.
Anh ta nói với Dương Nhã Tinh một cách thâm tình: “Nhã Tinh à, tên Tần Duy vô dụng này hoàn toàn không đáng để em tín nhiệm đâu. Anh đã đặc biệt giữ lại thư mời này cho em, chỉ cần em đồng ý cắt đứt quan hệ với Tần Duy thì bây giờ anh sẽ tặng nó cho em ngay tức khắc.
Dương Thiệu Sơn gật đầu rồi nói: “Nhã Tinh à, đây là cơ hội tốt đấy. Cháu đừng bỏ lỡ nhé?”
“Cậu Tiết một lòng say mê cháu, dù sao thì cháu cũng đừng tiếp tục phụ lòng người ta nữa.
Nhưng ánh mắt của Dương Nhã Tinh lại lạnh nhạt và sắc sảo, cô hét lên với bọn họ rằng: “Cho dù bị đuổi ra ngoài thì tôi cũng sẽ không cần đồ của anh đâu!”
Lời này khiến ánh mắt của Tiết Hải Sâm càng lạnh lẽo hơn.
Lửa giận trong lòng cũng không khỏi dâng trào dữ dội.
Anh ta lập tức nói với đội trưởng Triệu: “Đội trưởng Triệu đừng nhiều lời với anh ta nữa. Anh cứ lập tức xử lý anh ta đi!”
Đội trưởng Triệu gật đầu.
“Đúng là đồ hoang tưởng. Loại rác rưởi như anh mà lại có thể tham dự yến tiệc của cậu chủ Tần hả?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất