Trước hết, Lý Lục Loan không ngờ mình lại gặp ba mẹ của Dương Nhã Tinh ở đây. 

Trong lần đầu tiên gặp mặt, Lý Lục Loan đã chủ động mở lời chào hỏi, vô cùng lịch sự. 

Nhưng bà ấy không ngờ đối phương lại có thái độ gay gắt, tỏ vẻ khinh thường người khác đến vậy. 

Làm sao Lý Lục Loan có thể chịu đựng được chứ? Tất nhiên là không thể nhẫn nhịn được rồi! 

Mà Trần Tuệ Hòa cũng chẳng ngờ mình lại gặp mẹ của Tần Duy. 

Sau khi quan sát, bà ta cảm thấy Lý Lục Loan là một người phụ nữ lao động chân tay bình thường. 

Loại người tầm thường này không đáng để Trần Tuệ Hòa xem trọng. 

Vậy nên bà ta lập tức cất tiếng giễu cợt, nhưng không ngờ Lý Lục Loan cũng chẳng phải là người hiền lành nên cách nói chuyện cũng không hề khách sáo chút nào. 

“Này, này, này! Ý bà là sao? Lẽ nào tôi đã nói sai gì hả?” 

“Có những điều tôi chưa nói ra nhưng bà cũng hiểu được rồi mà. Con gái tôi là con gái nhà giàu đấy. Đứa con trai vô dụng kia của bà mà cũng có tư cách để xứng đôi với Nhã Tinh ư?” 

“Đừng tưởng rằng tôi không biết hoàn cảnh của gia đình các người nhé. Nếu không có tiền, không có quyền lực thì đừng nói gì nữa hết!” 

“Vả lại con trai của bà còn từng ở rể nhà người ta nữa chứ, cuối cùng lại bị đuổi ra ngoài, danh tiếng đã trở nên tồi tệ đến mức này rồi, vậy mà còn mơ tưởng được ở bên con gái tôi hả? Cậu ta đang mơ mộng hão huyền gì thế?” 

Trần Tuệ Hòa chống nạnh bằng cả hai tay, vừa trừng mắt vừa nhướng mày. 

Lý Lục Loan lập tức nổi giận. Tần Duy là con trai của bà ấy. 

Lý Lục Loan sẽ không cho phép người khác nói những điều như vậy về Duy Nhi đâu. 

“Tại sao bà lại nói như thế? Con trai tôi đã có một đời vợ thì sao nào? Điều này gây trở ngại gì cho bà à?” 

Sắc mặt của Lý Lục Loan đầy phẫn nộ. Nếu người phụ nữ này không phải là mẹ của Dương Nhã Tinh thì bà ấy đã sớm xé nát miệng của bà ta rồi! 

Trần Tuệ Hòa còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này, có một nhân viên bảo vệ quát lên từ xa một cách lạnh lùng: “Trong yến tiệc nghiêm cấm lớn tiếng, ồn ào!” 

Trần Tuệ Hòa bèn rụt cổ lại, không dám nói tiếp nữa. 

Đùa thôi. Đây là sân nhà của cậu chủ Tần cơ mà, cũng chẳng phải là nơi mà bà ta có thể làm càn được. 

Đến lúc đó bị đuổi đi thì sẽ mất mặt lắm. 

Bên ngoài Tiên Cư các có một quảng trường cực kỳ rộng lớn. Những người dân thành phố không có thư mời đều đang đợi ở đây, hy vọng có thể nhìn thấy phong thái của cậu chủ Tần. 

“Ôi, Tần Duy, lúc nãy cậu vừa nói gì cơ? Chẳng phải cậu đã hùng hồn nói rằng mình có thể đưa Nhã Tinh vào Tiên Cư các để tham dự yến tiệc của cậu chủ Tần hay sao?” “Tại sao tôi lại không thấy cậu bước vào Tiên Cư các thế?” 

Dương Đình Lâm cũng cười khẩy: "Tần Duy à, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy được đâu. Bây giờ bị bẽ mặt trước đám đông, tôi thấy Tần Duy cậu cũng chỉ khoe khoang và khoác lác ngoài miệng mà thôi. Thực ra cậu chỉ là một đồ rác rưởi vô dụng!” 

Tần Duy cười nhạt rồi trả lời: “Bác trai, bác gái. Từ trước đến nay, Tần Duy cháu luôn luôn giữ lời. Cháu nói có thể vào trong thì tất nhiên có thể vào được. 

Sắc mặt của Dương Đình Lâm trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào Tần Duy rồi lạnh nhạt hỏi: “Tần Duy, đã đến nước này rồi mà cậu vẫn còn muốn giả vờ hả?” 

“Nói thật cho cậu biết nhé. Toàn bộ Trung Hải chỉ có một trăm người đủ tư cách tham gia bữa tiệc lần này thôi. Cậu thì có tài đức gì mà lại cho rằng mình có thể chen vào danh sách một trăm người chứ?” 

“Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng mình chính là cậu chủ Tần kia sao?” 

Tần Duy vừa cười vừa nói tiếp: "Bác trai, bác gái. Hai người chắc chắn không muốn đi vào cùng cháu à?” 

Nghe vậy, Dương Đình Lâm bèn cười ha hả, biểu cảm đầy giễu cợt rồi đáp: "Cậu bớt giả vờ giả vịt trước mặt tôi đi. Nếu cậu có năng lực này thì tôi theo họ của cậu luôn cũng được!” 

Tần Duy cũng không hề tức tối, anh dùng một tay dắt Dương Nhã Tinh, còn tay kia dắt mẹ mình là Lý Lục Loan. 

“Nhã Tinh, mẹ, để con đưa hai người vào trong!” 

Sau đó, ngay trước mặt Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa, anh đi về phía cổng chính của Tiên Cư các. 

Thấy Tần Duy thật sự dám bước về phía cửa, sắc mặt của vợ chồng Dương Đình Lâm hơi thay đổi. 

“Ông xã, chẳng lẽ tên vô dụng này thật sự có thư mời hả?” 

Dương Đình Lâm cười khẩy: “Bà xã à, em vẫn chưa nhận ra sao? Tên rác rưởi này chỉ đang làm bộ mà thôi!” 

“Chỉ cần là người có chút đầu óc thì cũng biết ngay chuyện này không có khả năng rồi. Tần Duy có thân phận gì cơ chứ? Cậu ta cũng có tư cách dự tiệc sinh nhật của cậu chủ Tân à?" 

“Đó là giấc mơ phi thực tế mà!” 

Trần Tuệ Hòa cũng hiểu đạo lý này! 

“Lát nữa bị người ta đuổi ra ngoài, để em xem cậu ta sẽ để mặt mũi của mình ở đâu!” 

Trần Tuệ Hòa tỏ vẻ châm biếm. 

Được Tần Duy nắm tay nên Dương Nhã Tinh cũng hơi hồi hộp. 

Mặc dù cô tin tưởng Tần Duy nhưng đây chính là tiệc sinh nhật của cậu chủ Tần! 

Tần Duy thật sự có thư mời sao? 

Lý Lục Loan cũng hoàn toàn mông lung. 

Bà ấy chỉ biết hôm nay là sinh nhật của Duy Nhi thôi. Nhưng tại sao con trai lại đưa mình đến đây? 

Cậu chủ Tần là ai? Chẳng lẽ Duy Nhi quen biết người đó? 

Chẳng mấy chốc, ba người đã đi tới cửa. 

“Đứng lại, xin hãy trình thư mời.” 

Một nhân viên bảo vệ đã chặn Tần Duy lại. 

Anh bèn lấy điện thoại di động ra rồi bấm số của Trần Tứ Hải. 

Ngay sau đó, nhân viên bảo vệ đã trả lời một cuộc gọi, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi. 

Họ vội vàng tiếp đón Tần Duy vào trong 

Thấy ba người họ bước vào, Trần Tuệ Hòa với Dương Đình Lâm đã trông thấy cảnh tượng này ở cách đó không xa. 

Bọn họ đều trợn mắt, há hốc mồm! 

Giống như bức tượng đã bị phong hóa trong gió! 

Thảng thốt và khó hiểu! 

Trong khoảnh khắc này, cả hai đều cảm thấy hai gò má của mình nóng rát! 

Một giây trước, bọn họ còn cười nhạo Tần Duy sẽ bị đuổi ra ngoài! 

Ai ngờ một giây sau đã bị vả mặt rồi! 

Ngoài sự ngạc nhiên thì còn có cảm giác vô cùng hối hận nữa. 

Nếu lúc nãy đồng ý với Tần Duy thì có lẽ bọn họ cũng có thể tham dự bữa tiệc này rồi... 

Họ không thể nào hiểu được, rốt cuộc Tần Duy đã làm được điều đó bằng cách nào? 

Tần Duy dẫn hai người vào Tiên Cư các, đi dọc thảm đỏ để bước một mạch vào trong. 

Sắc mặt của Dương Nhã Tinh tràn đầy kinh ngạc. 

Cô không ngờ Tần Duy lại có thể giải quyết vấn đề thư mời chỉ bằng một cuộc điện thoại. 

Phải biết rằng đây chính là tiệc sinh nhật của cậu chủ Tần đó! 

Nếu không có bối cảnh và thực lực nhất định thì vốn dĩ không có tư cách để tiến vào đâu! 

“Ông chú này, anh đã làm thế nào vậy?” 

Dương Nhã Tinh hỏi dò với vẻ hết sức ngạc nhiên. 

Tần Duy cười cười: “Đây là một bí mật. 

“Ơ kìa, anh cứ nói cho em biết đi mà.” 

Dương Nhã Tinh bắt đầu làm nũng. 

Tần Duy bất đắc dĩ trả lời: “Nếu anh nói anh chính là cậu chủ Tần thì em có tin không?” 

Dương Nhã Tinh ngây người nhưng nhanh chóng lắc đầu: “Em không tin đâu.” 

Tần Duy bất giác bật cười, bởi chính anh cũng cảm thấy việc này hơi khó tin. 

Vậy nên càng đừng nói tới Dương Nhã Tinh. 

Dọc theo thảm đỏ, ba người đi tới một căn phòng tiếp đãi khách. 

Ở lối vào phòng tiếp khách có bố trí trạm kiểm soát, tất cả đều là vệ sĩ có vũ trang. 

“Xin tất cả quan khách vui lòng đợi thêm một lát nữa. Chúng tôi cần phải xác nhận thân phận của từng người một trước đã, sau đó mọi người mới có thể vào trong. Phiền mọi người lượng thứ.” 

Một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, mặc đồ âu phục và đeo kính râm đang ngồi ở bàn tiếp tân để ghi chép danh tính của từng người một. 

Dù sao yến tiệc của cậu chủ Tần cũng không phải là chuyện nhỏ, vậy nên tất cả mọi người đều cần có tôn ti trật tự ở đây. 

Tần Duy không nói nên lời... 

Anh cảm thấy Thương Hổ và Trần Tứ Hải đang xé chuyện bé thành chuyện to rồi... 

Nếu chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thì đâu cần phải gióng trống khua chiêng thế này... 

Trừ khi họ còn có mưu đồ khác. 

Tần Duy khẽ cau mày. Dù sao anh cũng cảm thấy Trần Tứ Hải và Thương Hổ đang giấu anh chuyện gì đó... 

“Ơ kìa, đây không phải là Tần Duy vô dụng kia hả?” 

“Anh ta vào đây bằng cách nào vậy?” 

Đúng lúc này, giọng nói kinh ngạc bất chợt vang lên. 

Anh ngồi xuống rồi nhìn sang. Mấy người của nhà họ Dương đang đứng trước mặt bọn họ, cách đó không xa. 

Ba người gồm Dương Thiệu Sơn, Dương Diệu Bình, Dương Đình Vũ đều có mặt ở đây, còn có Tiết Hải Sâm nữa! 

Khi Dương Diệu Bình hô lên lời này, tầm mắt của những người còn lại cũng đồng thời nhìn về phía Tần Duy. 

Sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, tỏ vẻ ngờ vực. 

Tại sao Tần Duy lại xuất hiện ở đây? 

eyJpdiI6IitcLzRueGtjZEFxRklSdWwyZ1RZODZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxFbG16KzV6QW1heUZkcVBhRXpiaHl2bTBIdTF6WnlPcDlYdlM2ajg0bCtkNEtoVVlHWnA1ZDZLRzFYNm4za2JsMzI0TXVBYzlvbXlidmVtSXZwSHltR2Q5enhyWWRURWhpUVhES3l1aTI4cTZyOUlIK0RiTzVxWit2R3hZdHV5SXpLRGdMXC96K3FCVUZrcVY2XC9vRUg5ZlhcLzROTzRwVEo2QkphNzFvXC9nMHFUcnBLZXlTUWdPTllBYmxCNWZkYm45R1d5R2tqaDFRNVlJQndDTzhYdXl6eUFvNU1aenRXS1NrYVcyYjJYWHlzPSIsIm1hYyI6IjkzNzdlNjUwZTNmNGJlYjk5OTJkZmEzOGIyNmU4ZjM5MDAzYTI1MThhNjQxMGQyZmQwYWVmODBhYmUwNzc5NzYifQ==
eyJpdiI6ImVUNllCc2VZOSs5N20ydE1oVDl4V3c9PSIsInZhbHVlIjoicm5pNGdIcVhJdEdFMTJyT3d0S091d2JUbTV4Z0VFc2daSk1jbm9EYU8wSnEyUlRTVWNacjhVSklndm5VYzlUeVBRNmlQdFo0aEIzU3lDM2xoNXdCSHhScUoxWk02UzMrRStzeU8xUExQYTlCck1xUXpKNmxvUUlPSklnRkk3MzZmdWkrU3ljWWJZVnRnakRnRXJIOEZKVDRVN1BpdnBSQnUxVVFMT3BwS3ZQNjU1NHpNYlhjbE80RlNDQVdIeTFcL21cL3h1RW92THZ3ak5udWFEc3E2ZUY5djMzejBkelBpNTV5SXlLcENCNVFDR0xXTkJiV25pbXFHY08zQjA1UVZBIiwibWFjIjoiNGI5YmM2YTY2MDgwY2IxYjA4MjUzYTAzM2NlY2UwZjQyMjI4ZWVjZDkyNjZmODIxOGNlZmNiYTJiZDgwOWQwYyJ9

Dù là Tiết Hải Sâm hay là mấy người nhà họ Dương cũng thế, ai nấy đều tỏ vẻ bất ngờ, nghĩ mãi mà chẳng thể nào hiểu nổi!

Ads
';
Advertisement
x