Dương Nhã Tinh không hiểu, cả Trung Hải này có ai không biết Tiết Hải Sâm là người thế nào cơ chứ, anh ta căn bản không phải là người tốt lành gì! 

Nhưng tại sao ba mẹ cô lại đối xử với anh ta như người thân trông nhà vậy. 

Vì gia thế của nhà anh ta sao? 

Quả nhiên Dương Nhã Tinh vừa nói ra thì sắc mặt của Dương Đình Lâm đã tối sầm lại. 

“Dương Nhã Tinh mày đang nói gì thế? Cậu Tiết đàng hoàng như thế, sao lại không phải người tốt chứ?” 

“Lần này tại sao cậu ta lại gửi đến tận năm tấm thiệp mời cho ông cụ chứ, còn không phải là nể mặt mày sao? Mày làm như thế có xứng với tấm lòng thành của người ta không?” 

Dương Đình Lâm tức giận nói. 

“Con đã nói rồi, con không thèm thứ gì của Tiết Hải Sâm cả, ba mẹ nhìn nhận thế nào là chuyện của ba mẹ, nhưng con nói cho hai người biết, con ghét tên họ Tiết này!” 

Dương Nhã Tinh tức giận đáp lại. 

“Mày!” 

Mặt Dương Đình Lâm tái xanh, hạ thấp giọng nói: “Bây giờ trên dưới nhà họ Dương chỉ có gia đình nhà chúng ta là không có thiệp mời, cũng đồng nghĩa đã trở thành trò cười cho người ta rồi!” 

“Một buổi tiệc long trọng như thế mà gia đình chúng ta còn không có tư cách tham dự! Bây giờ mày hài lòng rồi chưa!” 

Dương Đình Lâm càng nghĩ càng tức! 

Theo ông ta thấy nếu không phải do Dương Nhã Tinh thì bây giờ ông ta đã có thể tham gia bữa tiệc của cậu chủ Tần rồi. 

Nó tượng trưng cho thân phận của ông ta đấy! 

Người được mời đến dự đều là những nhân vật tai to mặt lớn của Trung Hải, nở mày nở mặt biết bao! 

Nhưng mọi chuyện đã bị Dương Nhã Tinh phá hoại! 

“Cho dù không có thiệp mời của Tiết Hải Sâm thì ông chú cũng sẽ đưa con đi” 

Dương Nhã Tinh nói. 

Vừa nghe cô nói xong thì Dương Đình Lâm đột nhiên bật cười: “Mày đang nói tên vô tích sự Tần Duy sao?” 

“Lời của cậu ta chỉ có mày mới tin thôi!” 

“Sao tên phế vật đó lại có thể tham gia buổi tiệc sinh nhật của cậu chủ Tần được cơ chứ? Người được mời đều là những nhân vật tai to mặt lớn của Trung Hải, chỉ tên Tần Duy đó sao, tao thấy bỏ đi!” 

Dương Đình Lâm đầy chế giễu. 

Trần Tuệ Hòa cũng nói: “Đúng vậy, mặc dù Tần Duy đó quen biết rộng nhưng vẫn không thể thay đổi được thân phận của cậu ta, sao cậu ta lại có tư cách đưa con tham dự buổi tiệc này cơ chứ?” 

“Mẹ thấy chi bằng con gọi điện thoại cho cậu Tiết bảo cậu ta đưa con theo, mẹ bảo đảm con sẽ được nở mày nở mặt!” 

“Nói không chừng mẹ và ba con còn được thơm lây nữa” 

Trần Tuệ Hòa và Dương Đình Lâm đều muốn được tham gia buổi tiệc của cậu chủ Tần. 

Đó là một chuyện vinh hạnh biết bao nhiêu cơ chứ. 

“Con tin anh ấy!” 

Ánh mắt Dương Nhã Tinh rất kiên định. 

Ông chú chưa bao giờ lừa cô, lần này chắc chắn cũng thế! 

“Dương Nhã Tinh, mày bị thằng phế vật đó bỏ bùa rồi. 

“Cậu ta nói gì mày cũng tin, mày nghĩ cậu ta là ai, cậu chủ Tần sao?” 

Dương Đình Lâm tức giận. 

“Nói đúng lắm, cháu chính là cậu chủ Tần!” 

Một giọng nói bỗng vang lên. 

Vừa dứt lời Tần Duy đã bước từ ngoài vào. 

Thấy Tần Duy thì ánh mắt Dương Nhã Tinh sáng rực lên. 

“Ông chú. Cô chạy sang đó. 

Mặt Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa lập tức tối sầm lại. 

“Cậu nói gì? Cậu nói cậu là cậu chủ Tần sao?” 

Sau khi Dương Đình Lâm nói xong thì lại bật cười chế giễu anh: “Tần Duy, tôi thấy cậu điên rồi, cậu đừng cho rằng bản thân họ Tần thì có thể trở thành cậu chủ Tần chứ!” 

“Cậu có biết cậu chủ Tần là người thế nào không? Đó là người chỉ cần giậm chân thôi cũng có thể khiến cả Trung Hải này chấn động, sao lại có thể là một thắng tầm thường như cậu được chứ!” 

“Vậy sao? Sao cháu lại không biết mình ghê gớm như vậy nhỉ?” 

Tần Duy cười đáp lại. 

Dương Đình Lâm nghe xong thì càng tức giận hơn! 

Tên khốn này thật sự không biết liêm sỉ là gì! 

“Cậu đến đây làm gì?" 

Dương Đình Lâm hạ giọng hỏi. 

“Cháu đến đưa Nhã Tinh tham gia tiệc mừng.” 

Tần Duy nói. 

"Ha ha!!!" 

Dương Đình Lâm bật cười: “Nhóc con, cậu có biết mình đang nói gì không? Còn tham gia buổi tiệc mừng cơ đấy, tôi hỏi cậu, cậu có thiệp mời không?” 

“Mở miệng ra là nói dối liên tục, đây là lần đầu tiên tôi gặp được người như cậu đấy!” 

“Không cần thiệp mời” 

Tần Duy lười giải thích thêm, quay đầu nói với Dương Nhã Tinh: “Nhã Tinh, mẹ anh đang đợi chúng ta, chúng ta đi thôi.” 

“Vâng.” 

Dương Nhã Tinh gật đầu, ôm lấy tay Tần Duy rời khỏi đó. 

Sắc mặt Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa càng khó coi hơn. 

“Chồng à phải làm sao đây, e là chúng ta không thể tham gia bữa tiệc này rồi.” Trần Tuệ Hoa tiệc nuôi nói. 

“Đúng vậy, đứa con gái ngỗ nghịch này đúng là không coi ai ra gì!” 

Dương Đình Lâm tức điên lên. 

“Đúng rồi chồng ơi, tuy chúng ta không thể tham gia bữa tiệc nhưng chúng ta có thể đứng bên ngoài Tiên Cư các để nhìn mà, nghe nói bây giờ có rất nhiều người đến đó rồi.” 

“Chúng ta phải tranh thủ, nếu không thì không chỗ đẹp nữa. 

Trần Tuệ Hòa nói. 

“Ừm, chúng ta đi thôi.” 

Tần Duy đưa Dương Nhã Tinh về nhà đón mẹ mình, Lý Lục Loan. 

Lý Lục Loan chỉ biết một số chuyện về thân phận của Tần Duy. 

Dù sao cũng khá nhạy cảm nên bà ấy cũng không hỏi nhiều. 

Bà ấy chỉ biết hôm nay là sinh nhật con trai mình, sẽ có rất nhiều người đến dự. 

Đến gần trưa. 

Tần Duy mới lái xe đưa Dương Nhã Tinh và Lý Lục Loan đến Tiên Cư các. 

Lúc này bên ngoài Tiên Cư các rất huyện náo ầm ĩ, trông rất náo nhiệt. 

Tần Duy đỗ xe trong bãi xe gần đó. 

Cả bãi đỗ xe đều là siêu xe, một phần cũng do người đến dự đều là những nhân vật tai to mặt lớn của Trung Hải. 

Hầu như đều là Rolls-Royce. 

Ngay trước cửa Tiên Cư các được trải thảm đỏ, vệ sĩ đứng mở đường trông rất trang nghiêm, xa hoa, tráng lệ. 

Tần Duy đỡ Dương Nhã Tinh và Lý Lục Loan xuống xe. 

Vừa xuống xe thì đã thấy hai vợ chồng Dương Đình Lâm đang đứng giữa đám đông. 

“Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?" 

Dương Nhã Tinh ngạc nhiên hỏi. 

Dương Đình Lâm thấy Tần Duy thì sắc mặt trông rất khó coi, sau đó lập tức chế giễu: “Tần Duy, cậu dám đến thật à!” 

Tần Duy cười: “Bác trai, bác gái, không phải hai người cũng đến đó sao?” 

Lý Lục Loan đứng bên cạnh nhìn thấy ba mẹ Dương Nhã Tinh thì nhiệt tình bắt chuyện: "Hai người là ba mẹ của Nhã Tinh à, tôi là mẹ của Duy Nhi 

Dứt lời Lý Lục Loan đưa tay ra. 

Dương Đình Lâm tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không muốn bắt tay với bà ấy. 

Trần Tuệ Hoa cũng lạnh lùng cười: “Tần Duy là con trai bà à, đúng lúc tôi cũng có vài chuyện muốn nói với bà, nay trùng hợp như thế thì tôi nói thẳng với bà vậy” “Tôi không biết bà dạy con trai bà thế nào nhưng cậu ta lại thô lỗ không biết phép tắc như thế, còn nằm mơ cóc muốn ăn thịt thiên nga cơ đấy!” 

“Tôi nói cho mấy người biết, hai mẹ con bà đừng mơ mộng hão huyền nữa! Hai vợ chồng tôi sẽ không đồng ý con gái mình đến với con trai bà đâu!” 

“Nếu như bà biết điều thì hãy bảo con trai bà rời xa con gái tôi đi!” 

Nghe Trần Tuệ Hoà nói xong thì sắc mặt Lý Lục Loan trông khó coi hơn. 

Bà ấy lập tức phản bác lại: “Mong bà ăn nói cẩn trọng chút, Duy Nhi là con trai tôi, tôi muốn dạy dỗ thế nào cũng được, không đến lượt một người ngoài như bà xen mồm vào đâu!” 

“Thứ hai chuyện của Duy Nhi và Nhã Tinh là chuyện của bọn nhỏ, tôi là bậc ba mẹ sẽ không bao giờ can thiệp vào!” 

Lý Lục Loan không phải là một người hiền lành. 

Trong chuyện bảo vệ con trai thì bà ấy chưa từng sợ ai bao giờ, đã bị người ta quấy rối như thế rồi mà còn nhịn được sao? 

eyJpdiI6IlpIa1IzV29xV3ZVd0xuWW9hNjdwWEE9PSIsInZhbHVlIjoiS1YwVEx2N1VneVFVTEQ0RUJDMGRXcUdadmpcLzFVRUxrN1BueVZwOHVYOTNsYlZHSENJS0Fvc3UwR3NaY3VyUEdiWlFQVklPRUpkMnI2bEF0cDVBN3lkVzI0S2hRUm5cLzJwT1pIbnlkeDdybzdHdHBrY0Jid2JjT290TnlPdndnWWpCNllwUUl1QldoSk1SV3laYlBMdFdkWVdRbng0NDE3bUQ0OXVkOEp5VkZVbUFhcWhsZnQ0RGZaRFVQTGxjRkJXaWZSRXI5cHBrUklyaDNwbFY0cTJBPT0iLCJtYWMiOiJiMjdiMGI4ZTgwMWMxZjY3NjNiNWZhYmI4YjlkYjEzZDU2YTU0ZjJmN2IyZmJmN2UzZDcxZmFlNjdjZjEyOGMzIn0=
eyJpdiI6InI2Q0grclgwNnlcL1ZHWHlyUHNOZzVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iis5MUlOVXFrdThjVHh5YzYrWTRzZ2VwRlIwTnNKak5mS3ptS1F3WEJYT1U5N2Zua2FcLzF2R2c0OGczcG4yNXdGTFRjQ1NkbGxYWTQ4S1llR3JFdVV5N2pQRnBnRWRqOHZBaHdROEg2RUQxUWNqXC83UFlJRnRkMEdmM0dETEtTaThuWlJmUVRvYStZZTQ1R1dMT0gzcXNubDlNeU5hMFIrdWI1TlptSUdtcGNzUUViaTdLXC9sTXFKY0xRdU1UNURMNlppbUN1dFdcLzI3Tm8zUnRJVWRob0cxY05vS3YxUjBUdTFvUGZNbXFZQjVzPSIsIm1hYyI6ImFhYjE1NDYyOTljY2EyYjkzNzQ4MTY0ZWM1NDFlZDNlZDk5M2IzZDFjZThmZTdiMmFlNWI1MTc0OWI2YWQxZDMifQ==

Đúng là gặp phải đối thủ rồi!

Ads
';
Advertisement
x