Lý Long có cam tâm không? 

Tất nhiên là không rồi! 

Để đối phó với Tần Duy, chân còn chưa lành, anh ta đã đi tìm chú mình - Lý Thành Vũ. 

Giăng ra một cái bẫy như vậy đã để hại Tần Duy. 

Vốn anh ta tưởng lần này sẽ không có sơ suất gì nữa nhưng lại không ngờ rằng chú mình Lý Thành Vũ lại biết Tần Duy. 

Không chỉ biết mà còn cực kỳ sợ anh nữa! 

Lý Long biết lần này mình thua Tần Duy thật rồi. 

Anh ta nghĩ mãi mà không hiểu. 

Rõ ràng Tần Duy này chỉ là một kẻ bất tài vô dụng. 

Tại sao sau khi ly hôn với Lâm Nguyệt Nguyệt lại cứ như bật hack vậy? 

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng nghĩ y như vậy. 

Cô ta vô cùng căm ghét Tần Duy, trong mắt cô ta, Tần Duy là kẻ thất bại từ trong xương rồi. 

Nhưng cô ta không ngờ được sau khi ly hôn với mình, Tần Duy ngày càng khiến cô ta không thể nhìn thấu. 

Như trở thành một con người khác vậy. 

"Tần Duy, rốt cuộc mày là ai?" 

Lý Long nghiến răng hỏi. 

Tần Duy cười nhạt, sau đó nói: "Không phải các người hiểu rõ tôi là ai nhất sao Lý Long?" 

Lý Long không biết nói gì, rồi lại nói tiếp: "Lần này thua mày, coi như tao xui xẻo" 

"Chỉ bằng một câu nhận thua mà đòi tao tha cho mày à?" 

Tần Duy cười cợt, anh lấy một chai bia đặt trước mặt Lý Long. 

Vẻ mặt Lý Long lạnh lùng, bỗng dưng quát lên: "Tần Duy, mày đừng có quá đáng!" 

Tần Duy mỉm cười, quay đầu nói với Lý Thành Vũ: "Lý Long giăng bẫy hại tôi thì ngồi tù ít nhất bao nhiêu năm?" 

"Ba năm" Lý Thành Vũ cắn răng nói. 

Nụ cười của Tần Duy càng lạnh hơn: "Mày nghe thấy chưa Lý Long? Hoặc là ba năm tù, hoặc là cầm cái chai này đập vào đầu mày, bao giờ đập vỡ mới được dừng" 

Lý Long cực kỳ không tình nguyện, nhưng cũng không dám trái lời. 

Anh ta không muốn vào tù. 

Anh ta cắn răng cầm chai rượu đập vào đầu cái "cốp". 

Chai rượu nứt ra, máu tươi chảy ròng ròng. 

"Tiếp đi!" 

Tần Duy lại đưa một chai rượu khác tới. 

"Mày!" 

Vẻ mặt Lý Long nhăn nhó, trong mắt đầy oán hận. 

"Đập đi, đã vỡ đâu" 

Tần Duy bỗng dưng quát lên. 

Lý Long sợ run lên, cầm chai rượu đập cái "cốp" lên đầu mình. 

Chai rượu nứt ra, một vệt máu đỏ thẫm chảy xuống trán, nháy mắt khiến gương mặt anh ta trở nên mơ hồ. 

"Không được dừng" 

Tần Duy lại đưa tiếp một chai tới. 

Đầu Lý Long đau như búa bổ, vẻ mặt đau khổ, mắt hoa lên. 

Anh ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cầm lấy chai rượu mà đập vào đầu mình. 

Rầm... 

Lý Long không chịu nổi nữa, nằm quay đơ ra đất. 

Nhìn Lý Long ngất xỉu, Tần Duy nở nụ cười chế nhạo. 

Anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt mặt mày tái mét. 

"Lâm Nguyệt Nguyệt, chuyện đến nước này rồi, cô còn có lời gì muốn nói không?" Tần Duy cười nhạt. 

Trong lòng Lâm Nguyệt Nguyệt vừa tức vừa sợ. 

Cô ta run rẩy nói: "Tần... Tần Duy, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh tôi nữa à?" 

Bop! 

Lời vừa dứt miệng, Tần Duy đã cho cô ta được toại nguyện, tát thẳng vào mặt cô ta. 

"Anh!" 

Lâm Nguyệt Nguyệt nổi xung. 

Bốp! 

Cô ta còn chưa nói xong, Tần Duy đã tát tiếp cái nữa. 

Anh tát mạnh đến nỗi một bên mặt của Lâm Nguyệt Nguyệt sưng lên. 

Tát cho cô ta đầu óc quay cuồng, nổ đom đóm mắt. 

“Cô lấy đâu ra tự tin mà cho là tôi sẽ không dám làm gì cô thế?” 

Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, sắc như dao bầu. 

Lâm Nguyệt Nguyệt sợ thật rồi, hai mắt rưng rưng, mặt mũi tái nhợt. 

"Tần... Tần Duy, tôi... tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi. Tất cả là tại là Lý Long, là anh ta bảo tôi làm thế, đây thực sự không phải ý là của tôi... 

Lâm Nguyệt Nguyệt vừa nói vừa khóc òa lên. 

"Tần Duy, nể tình nghĩa vợ chồng bao lâu nay của chúng ta, xin anh tha cho tôi lần này, sau này tôi không dám tái phạm nữa. 

Nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt trước mặt, Tần Duy chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt. 

"Lâm Nguyệt Nguyệt, nể mặt ông nội Lâm, lần này tôi tha cho cô. 

"Nhưng nếu còn có lần sau thì sẽ không đơn giản là mấy cái tát thế này nữa đâu" 

Nói xong, Tần Duy sầm mặt đi ra khỏi phòng VIP. 

Lý Thành Vũ cũng dẫn đoàn người rời đi. 

Trong phòng VIP, Lý Long từ từ tỉnh lại. 

"Chồng ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh làm em sợ chết đi được. Thằng bỏ đi kia đánh em kìa, anh nhất định phải báo thù cho em đấy!" 

Sắc mặt Lâm Nguyệt Nguyệt đầy vẻ căm hận, không ngừng lay Lý Long đang bị thương nặng. 

Lý Long bị lắc cho váng đầu, tức giận nói: "Đừng có lay tôi nữa, mau gọi xe cứu thương cho tôi đi!" 

Đầu anh ta lúc này toàn là máu, nếu còn không được chữa trị nữa, anh ta sẽ thực sự sẽ chết vì mất máu quá nhiều. 

Lúc này Lâm Nguyệt Nguyệt mới nhớ ra chuyện này, nhanh chóng gọi xe cấp cứu. 

Một ngày khác. 

Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt đối với Trung Hải. 

Vì hôm nay là sinh nhật của anh Tần. 

Tiệc sinh nhật được tổ chức vào buổi trưa đã đến, địa điểm là Tiên Cư các. 

Những nhân vật nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp bắt đầu xôn xao. 

Thảo luận về bữa tiệc hoành tráng này. 

Từ sáng sớm, Tiên Cư các đã bắt đầu bài trí rồi. 

Toàn bộ Tiên Cư các đã được bao trọn, bọn họ chỉ bận rộn đúng một việc, đó là tổ chức yến tiệc cho cậu chủ Tần. 

Có nhân viên nội bộ đã tuồn ra tin tức. 

Nghe nói trong bữa tiệc này, Tiên Cư các đã chuẩn bị ba nghìn bình Mao Đài và hai nghìn chai Lafite 1982. Tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn đắt tiền đều được vận chuyển từ nước ngoài đến bằng chuyên cơ, còn mời hàng trăm đầu bếp trứ danh từ các nhà hàng có sao Michelin đến. 

Tiên Cư các còn chuẩn bị năm trăm nhân viên tiếp đón. Nghe nói là để đảm bảo yến tiệc diễn ra suôn sẻ, thành phố đã phái một lượng lớn cảnh sát giao thông đi dẹp tất cả các con đường gần Tiên Cư các... 

Có thể tưởng tượng đây là một bữa tiệc hoành tráng đến thế nào. 

Toàn bộ Tiên Cư các đều xếp bậc an ninh cao nhất, người của cảnh sát, người của Thiên Vương vệ và đội an ninh nội bộ của Tiên Cư các tạo thành đội hình an ninh mạnh nhất. 

Ngay cả người giàu nhất thế giới cũng không được hưởng mức đãi ngộ này... 

Bữa tiệc này có mời khách nhưng chỉ mời khoảng một trăm người. 

Trong số một trăm người này có các lãnh đạo chính trị, các ông trùm kinh doanh, các nghệ thuật gia, các nhà từ thiện có đóng góp lớn... 

Tóm lại, những người có thể tham dự bữa tiệc này đều là người có thành tựu nổi bật. 

Không có thân phận hay lai lịch nhất định, e rằng ngay cả cửa cũng không vào được. 

Ở Trung Hải, đây là một bữa tiệc chưa từng có, ai nấy đều vui vẻ bàn tán. 

Mới sáng sớm đã có rất nhiều phóng viên và người dân trong thành phố biết tin đứng chờ bên ngoài Tiên Cư các... chờ đợi bữa tiệc bắt đầu. 

Nhà của Dương Nhã Tinh. 

Dương Nhã Tinh đang ngồi trên sofa, ba mẹ cô - Dương Đình Lâm và Trần Tuệ Hòa đang đi đi lại lại trước mặt cô, vô cùng sốt ruột. 

"Con gái, tại con cả đấy. Nếu lần trước con không từ chối cậu chủ Tiết thì chúng ta đã có phần trong số năm tấm thiệp cậu ta mời ông nội con rồi." "Bây giờ con còn chọc tức ông nội nữa, nhà mình thậm chí không nhận được một thiệp mời nào đến yến tiệc của cậu chủ Tần. 

"Đây không phải là tát vào mặt chúng ta sao?" 

"Con có biết hiện giờ cả nhà họ Dương đều đang chê cười chúng ta không?" 

eyJpdiI6Im56UHlUNDd0NVBMSjZoQXpFYllMT0E9PSIsInZhbHVlIjoiMFJjZHVjMlcyVGtEaDZseUFwMkp5VWs1WjFUSEV0dWhDVUFHN0NKMENBbFhXSyt6a2U3XC9qNGF0bTRpUnQrcHNuNUJmSWd4WmRoZ2VHXC8rblFpZjhSZm53NXhOaWlPTjZBRTRISWI4TFhVdmJPenZZXC9IczExOGxPVkp3RXJkOEJrUE1lK3hjN1JtTHRjXC9nbzJBWHlodz09IiwibWFjIjoiMzVkMWViM2Q5YWY5MTA1Y2RiOWI3MzNiN2FmOWM2Njk5YWVjYTc4YmUyMTUyNzQ2NmIyNzkxZjM2OThjNjJmMyJ9
eyJpdiI6Im5QdU5CdDJXTG5nMlNhUmgzM04xbWc9PSIsInZhbHVlIjoiZGRleWNlNjFCaGllZ1hGVmpsQ2o0WnFla0Q3S3hqUFVlTTAybjNBWFpTb2g0UDhmZkpYeTl6eFA4WW1mYVJRTnFcL0xDczVEZGswcDlsQUI2UkpoaFMyYTYxbGQxZFJTd0ZBWGllQmNnUEdteDU0SHpkb2lQRk9qSUpQZ0kxcWNJdVBDSjc4c0Q3SVVvMGlWTnVGZ3JiVFhqaXFkY29hTEJkXC85eXlMdzlrN3c9IiwibWFjIjoiODczYzBiMGZjMzU5OTAzMGE2YzYxYjhhODUyNTFmODlkMzY0OTRjNWIyMzk2YjJlZjE2NzlkM2Y3ZjA0YzFmYSJ9

“Ba, mẹ, kẻ khi không đến lấy lòng mình, không phải trộm thì cũng là cướp, hai người có dám nhận lợi ích từ một kẻ như Tiết Hải Sâm không?”

Ads
';
Advertisement
x