Đến lúc này Tần Duy mới biết hai người họ định làm gì. 

Ngay từ đầu Lâm Nguyệt Nguyệt đã chủ động mời anh, lừa anh tới chỗ này. 

Sau đó cô ta lấy cơ thể mình làm mồi nhử quyến rũ Tần Duy! 

Kế tiếp, Lý Long sẽ phá cửa xông vào, gọi cảnh sát, rồi cảnh sát có mặt nhanh chóng... 

Đúng là một màn kịch xuất sắc! 

Ánh mắt Tần Duy càng lạnh hơn, trong lòng lại lửa giận dâng trào, ngay cả ý nghĩ giết người cũng bộc phát. 

“Cậu có nghe tôi nói không, ngồi xổm xuống cho tôi!” 

Một cảnh sát lấy một cây gậy cao su ra, chỉ vào Tần Duy, nghiêm giọng hét lên. 

Sắc mặt Tần Duy càng thêm khó coi! 

Khi Lâm Nguyệt Nguyệt và Lý Long thấy cảnh này, trong lòng họ vô cùng phấn khích! 

Trong mắt họ, bây giờ Tần Duy có cánh cũng khó mà bay được! 

“Tần Duy, chơi với tao đi, mày còn quá nhỏ, lần này nếu không giết mày, tao sẽ lấy cái họ chết tiệt của ngươi!" 

Lý Long không giả vờ nữa, nhìn anh với ánh mắt căm hận, nghiến răng nghiến lợi với Tần Duy, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo. 

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng lạnh lùng nói: “Tần Duy, anh là đồ phế, không đi tiểu tự soi lại mình xem anh có cái gì tốt. Anh cho rằng tôi sẽ quyến rũ anh thật sao, sao anh không 

nằm mơ đi?” 

Nghe những lời này, ánh mắt Tần Duy càng lạnh lùng hơn. 

Thật đúng là một đôi khiến người ta kinh tởm! 

“Thế nên các người đã dốc hết sức bày ra màn kịch này chỉ để khiến tôi chết à?” 

Đột nhiên Tần Duy cười lớn, nụ cười quái dị, khóe miệng anh lạnh như băng. 

Lý Long lười đến nỗi không muốn nói thêm lời nào với anh nữa, anh ta quay sang chú Lý Thành Vũ nói: “Chú ơi, mau bắt thằng khốn này lại đi!” 

Trong lòng Lý Long thấy cực kỳ vui vẻ. 

Anh ta đã đấu với Tần Duy lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thắng anh một lần nào. 

Bây giờ, cuối cùng anh ta cũng được nở mày nở mặt! 

Chỉ cần bắt được tên khốn Tần Duy này vào đồn cảnh sát, có chú Lý Thành Vũ của anh ta ở đó rồi. 

Tần Duy sẽ chết không có chỗ chôn! 

Lý Long tưởng tượng đến cảnh sắp báo được thù, khiến anh ta càng nghĩ càng vui vẻ, hưng phấn đến mức muốn khui sâm panh để ăn mừng. 

Lý Thành Vũ đang đeo một cặp kính râm, cộng thêm đèn trong phòng riêng khá tối nên trong lúc nhất thời ông ta cũng không thể nhìn rõ dáng vẻ thật sự của Tần Duy. 

Ông ta khẽ gật đầu, chỉ vào Tần Duy, trầm giọng nói: “Bắt tên này lại!” 

“Vâng!” 

Các cấp dưới của ông ta ngay lập tức chuẩn bị hành động. 

Và ngay lúc đó, đột nhiên giọng Tần Duy lạnh lùng vang lên nói với Lý Thành Vũ. 

“Thanh tra Lý, mới đây mà ông đã quên tôi rồi sao?” 

Nghe tiếng này, sắc mặt Lý Thành Vũ cứng đờ, cả người run lên. 

Một đoạn kỷ niệm không xa chợt ùa về trong đầu ông ta. 

Chỉ vài ngày trước, Thương Hổ của Thiên Vương vệ đột nhiên đột nhập vào văn phòng của ông ta, chĩa súng vào ông ta đòi một người... 

Nhớ tới đây, sắc mặt ông ta lập tức trắng bệch! 

Lẽ nào? 

Vừa nghĩ tới đây, toàn bộ lưng của ông ta lập tức ướt đẫm mồ hôi... 

Ông ta nhanh chóng tháo chiếc kính râm trên sống mũi xuống, khi nhìn rõ khuôn mặt của Tần Duy, đôi mắt ông ta đột nhiên trừng to, thay đổi ánh mắt trố mắt ra! 

Trong lòng ông ta lập tức dâng lên nỗi sợ hãi như thủy triều! 

Khiến ông ta cảm giác như mình rơi vào một hang động băng giá, tóc gáy đều dựng lên... 

Ông ta không bao giờ ngờ người mà Lý Long muốn hãm hại lại chính là người mà Thiên Vương vệ muốn bảo vệ! 

Lý Long nghe được lời Tần Duy nói, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt nói: “Tần Duy, con mẹ nó mày vẫn muốn khoe khoang với tao. Để tao nói cho mày biết, thanh tra Lý là chú của tao!” 

“Một thẳng phế như mày là cái thá gì chứ? Chú tao biết mày ư?” 

Ý qua lời nói của Lý Long ai cũng hiểu. 

Rõ ràng là anh ta đang nói với Tần Duy rằng Lý Thành Vũ là do anh ta nhờ tới! 

Còn đặc biệt đến để đối phó với anh! 

Lần này ngay cả Thiên Vương cũng không thể cứu được anh 

Tần Duy không để ý đến Lý Long, chỉ nhìn Lý Thành Vũ, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng. 

Anh nói: “Bây giờ, ông có nhận ra tôi chưa?” 

Lời nói của Tần Duy giống như một cơn gió tà ác bay ra từ địa ngục, chạy dọc trên làn da ông ta khiến trái tim Lý Thành Vũ lạnh lẽo. 

Đùa... Đùa à! 

“Chú Thành Vũ, nói nhảm với tên vô dụng này chi nữa, mau bắt nó lại đi!” 

Lý Long thấy Lý Thành Vũ sững người đứng yên, anh ta không khỏi thúc giục. 

Lúc này Lý Thành Vũ mới có phản ứng. 

Sắc mặt ông ta trắng bệnh, trên trán đổ đầy mồ hôi. 

Ông ta hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. 

Sau đó ông ta tới trước mặt Lý Long. 

Bốp! 

Ánh mắt ông ta chợt lạnh lùng, Lý Thành Vũ đột nhiên tát vào mặt Lý Long. 

Tiếng đánh sắc bén đến mức làm kinh động cả phòng riêng! 

Lý Long bị đánh đến răng bật máu, đầu nổ đầy đom đóm! 

Cái tát này khiến mọi người trố mắt! 

Nhất là Lý Long, cả người anh ta choáng váng! 

Có nằm mơ anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chú của mình lại đánh mình! 

Lâm Nguyệt Nguyệt cũng chết lặng! 

Không phải Lý Thành Vũ do Lý Long nhờ đến để đối phó Tần Duy à? 

Sao bây giờ ông ta lại đánh Lý Long? 

“Chú... chú Thành Vũ, chú đang làm gì vậy? Sao chú lại đánh cháu?” 

Một tay Lý Long ôm cái má sưng lên của mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc khó hiểu. 

“Thằng mất dạy, ngay cả cậu Tần mà cháu cũng dám kiếm chuyện. Hôm nay chú phải thay ba cháu dạy cho cháu một bài học!” 

Vừa dứt lời, Lý Thành Vũ đá một cú đuổi anh ta ra ngoài. 

Vang lên một tiếng “phịch”, Lý Long bay ra ngoài, té xuống đất. 

Lý Long hoàn toàn hoang mang. 

Đang yên đang lành sao đột nhiên Lý Thành Vũ lại phát điên? 

“Chú, cháu bảo chú bắt Tần Duy, không phải bảo đến đánh cháu!” 

Vẻ mặt Lý Long rất thảm, bắt đầu la hét. 

“Thằng khốn nạn, cháu dám nói bậy nữa, chú sẽ giết cháu!” 

Nghe lời này, Lý Thành Vũ vô cùng sợ hãi. 

Ông ta đã tận mắt nhìn thấy lai lịch của Tần Duy này đáng sợ đến thế nào. 

Bich bich bich! 

Lý Thành Vũ đánh Lý Long rất dã man. 

Đòn đánh khiến anh ta la hét, kêu gào như quỷ khóc sói gào. 

Lý Long dù có ngốc đến đâu cũng có thể đoán được. 

Chú của anh ta rất sợ Tần Duy! 

Nhưng điều anh ta không thể hiểu được là rốt cuộc thứ rác rưởi này là gì mà khiến Lý Thành Vũ sợ hãi như vậy? 

“Được rồi, dừng lại trước đã. 

Tần Duy giơ tay lên, trầm giọng nói. 

Lúc này Lý Thành Vũ mới dừng tay. 

Sau đó ông ta cúi người nói với Tần Duy: “Cậu Tần, đây chỉ là hiểu lầm. Tôi không biết gì về chuyện của Lý Long cả. 

“Hơn nữa tôi càng không biết cậu Tần đã đến đây, đã xúc phạm đến cậu, tôi đến nhận tội với cậu.” 

Lý Thành Vũ hơi khom lưng, trên trán toát mồ hôi lạnh liên tục. 

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Lý Long và Lâm Nguyệt Nguyệt đã thay đổi dữ dội! 

Có nằm mơ họ cũng không nghĩ tới chuyện này. 

Lý Thành Vũ lại thực sự sợ Tần Duy! 

Thậm chí còn rất sợ sệt! 

Trong lòng Lý Thành Vũ luôn thấp thỏm, ông ta không sợ được sao? 

Sau lưng Tần Duy là Thiên Vương vệ đó! 

Nếu để Thương Hổ biết ông ta dám giăng bẫy hãm hại Tần Duy. 

Vậy thì Lý Thành Vũ ông đây coi như xong đời! 

“Được rồi, được rồi” 

Tần Duy không thèm nhìn đến Lý Thành Vũ hai lần, mà đi tới trước mặt Lý Long. 

Nửa ngồi xổm trước mặt anh ta. 

Khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh: “Lý Long, tôi phải nói rằng tôi thật sự rất khâm phục anh đấy!” 

“Chân còn chưa kịp hồi phục, đã không chờ nổi đã đến đối phó với tôi” 

“Tôi thực sự rất tò mò, tại sao anh nhất quyết phải chống lại tôi?” 

eyJpdiI6IjZDZjBpTmp1VW5xVFVudFpIYkszdnc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2wxMFZZeThSTDFyRExjV2o2K2hOajQ1U2pKYXcrVHVyajdXRHlFRkxkUGNMMWx1a0QxR0N5NGxkYkw4QWlvR0hUaFRJcmFQRHdqVjVGaDlmR3dMbUtLSXdyT3MzSW1GK1wvdjYwMGxhSTJNdEVXMHNDTlNyTDU0ZHA0bkJOSHdNemdUU1VhOFhkQ3NFNWtMQkVabzlBeTMrcnNibktkTDFaVVwvTFFcL0V5UUFcL0x5VGtKMWJkZFVPa3Y2bm5ON2ZBdnFGN0lPMFJJVGZ5UVwvWk1SenFjSTA0Z0JnRjZZVyszaHpWYUlvVElPOFJxQm0rT1IyNjRyTnc1Z2M3dkJ0YllxRFFUZzF3Y0pmbVVNVGRWOExTT2xqMU1VS1JZUkoxb2pRNlZrUW9zbzBnN0NKT3p2TWhKMFZUb2JNZmsrT0U0TWx5UnZTVWN3NjVQbkdyeWJRU2xUVWc9PSIsIm1hYyI6ImEwZjhiMzg5NDE0MDY5MDc3YTY5MjQ0NjI0Y2Q3ODQ1MjEyZTc2ZTc0YzRlZTJhOGYyZWNkMGY0YWI0ZTRhMTQifQ==
eyJpdiI6ImRDbjBzM1wvWXRxZndLT0w4NVQzZHVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlV1aytSZElDWkx6U2FHNVRFY2ZRZXp1bk5tWWowOUc0VFdLMU5JT0UwUTB2OE1WemVqd3NEOXNqTzBhXC83NU9Vb25aWU02cFpUUkpsem9Ea3RjdU1qQUltMFl3Y05Zb2hHRXZQdzBqNk8zdz0iLCJtYWMiOiJjNDQ1ODQwMmNjMThhOWFkOTBjNDQwYWFiNjk3Yjc3ZmU2NzVmOWUzMjAyMTIwZTBmZWM0YjY4MTE0YTY3NWFkIn0=

Lý Long không cam tâm được!

Ads
';
Advertisement
x