Tần Duy thấy Lâm Nguyệt Nguyệt đến một mình, khiến anh thấy hơi nghi ngờ.
Lâm Nguyệt Nguyệt thật sự muốn làm gì?
“Anh đến rồi mau ngồi xuống đi”
Lâm Nguyệt Nguyệt mỉm cười mời Tần Duy ngồi.
Tần Duy chau mày lại: “Lâm Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?”
Lâm Nguyệt Nguyệt tiếp tục cười nói: “Anh cứ xuống trước đã, nếu không anh lại đứng trơ ra đó thì em nói sao được?”
Tần Duy khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế sô pha trong phòng riêng.
Lâm Nguyệt Nguyệt cũng ngồi vào chỗ khá gần Tần Duy.
Cô ta khui một chai rượu vang đỏ, rót một ly cho Tần Duy.
“Cùng uống một ly nhé?” Cô ta nở một nụ cười nói.
Sắc mặt Tần Duy tối đen, anh nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt chằm chằm, giọng anh lạnh lùng nói: “Lâm Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì thì cô nói nhanh đi, tôi không rảnh để lãng phí thời gian với cô đâu!”
Bình thường khi Lâm Nguyệt Nguyệt thấy anh là giống như thấy kẻ thù một mất một còn của cô ta.
Nhưng hôm nay thái độ của cô ta hoàn toàn khác lúc trước, nếu nói không làm chuyện xấu thì Tần Duy không tin.
Lâm Nguyệt Nguyệt bị Tần Duy quát lớn nên trong lòng cô ta thấy rất không vui.
Nhưng cô ta nhớ rằng mình đang diễn, trên khuôn mặt cô ta lại hiện lên một nụ cười quyến rũ.
“Tần Duy này, thật ra tối nay em mời anh tới đây có nguyên nhân chính là để xin lỗi anh. Trước đây là do em sai, lẽ ra em không nên đối xử với anh như vậy.
“Nếu được anh có thể đồng ý tha lỗi cho những việc làm trước kia của em được không?” Lâm Nguyệt Nguyệt nhìn Tần Duy, nói với vẻ rất áy náy.
Tần Duy tỏ vẻ hơi kinh ngạc: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à? Lâm Nguyệt Nguyệt cô mà lại xin lỗi tôi sao?”
“Tần Duy, mấy ngày nay em đã hiểu ra, dù sao trước kia chúng ta cũng là vợ chồng, em đối xử với anh như vậy thật sự quá đáng, anh ghét em cũng phải”
“Mặc dù chúng ta đã ly hôn nhưng em vẫn hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta có thể có một kết thúc tốt đẹp. Ít nhất em không hy vọng chúng ta sẽ trở thành kẻ thù.
“Nếu không thì ông nội ở trên trời linh thiêng cũng sẽ không yên nghỉ được.
Kỹ năng diễn xuất của Lâm Nguyệt Nguyệt rất xuất sắc, cô ta nói ra như thật vậy.
Toàn bộ biểu hiện không để lộ ra chút sơ sót nào.
Vẻ mặt Tần Duy trở nên trì trệ, anh đã ở nhà họ Lâm hai năm, chẳng lẽ anh không biết Lâm Nguyệt Nguyệt là người thế nào sao?
Tuy anh không biết Lâm Nguyệt Nguyệt có ý đồ gì nhưng chắc chắn không hề đơn giản.
“Nếu cô đã hiểu được như thế thì tốt quá, tôi chỉ cần sau này nhà họ Lâm các cô tránh xa tôi ra là tôi thấy mãn nguyện, cảm ơn trời đất lắm rồi. Tần Duy nói.
Lâm Nguyệt Nguyệt gật đầu, sau đó nâng ly rượu lên.
Cô ta mỉm cười nói: “Vậy chúng ta có thể uống một ly không?”
Tần Duy lặng lẽ nghĩ một lát, nhìn xem có độc hay không rồi mới nâng ly lên.
"Can ly."
Lâm Nguyệt Nguyệt nâng ly lên, uống hết trong một ngụm.
Sau khi Lâm Nguyệt Nguyệt uống một ly rượu vang đỏ lớn, má cô ta bắt đầu đỏ lên.
Đột nhiên ánh mắt của cô ta trở nên quyến rũ như lụa, cô ta nhìn chằm chằm Tần Duy nói: “Tần Duy, thật sự em thấy rất có lỗi, chúng ta ở bên nhau hai năm nhưng em lại không cho anh chạm vào, chắc chắn anh đã thấy rất khó chịu”
Tần Duy lại cau chặt mày.
Đột nhiên Lâm Nguyệt Nguyệt tiến lại gần Tần Duy.
Vẻ mặt cô ta bối rối, biểu cảm trên mặt bắt đầu trở nên quyến rũ...
Quần áo của cô ta rất hở hang, dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng nõn của cô ta vô cùng bắt mắt.
“Tuy bây giờ chúng ta đã ly hôn nhưng em vẫn sẵn sàng bồi thường cho anh.
“Trong hai năm kết hôn đã qua, em biết anh vẫn luôn khao khát cơ thể của em, bây giờ em bằng lòng trao cho anh”
“Có thể coi như đây là dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của chúng ta.”
Nói xong, Lâm Nguyệt Nguyệt kéo dây áo trên vai xuống, sau đó một tay cô ta đặt lên người Tần Duy!
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Tần Duy chợt lạnh như băng, dùng một tay đẩy Lâm Nguyệt Nguyệt ra.
“Lâm Nguyệt Nguyệt, con mẹ nó cô điên rồi! Cô định làm cái quái gì vậy!”
Lâm Nguyệt Nguyệt không ngờ rằng Tần Duy sẽ đẩy cô ta ra, điều này khiến cô ta ngạc nhiên.
Trong lòng không nhịn được nổi giận, tên khốn này lại không cắn câu.
Nhưng bên ngoài cô ta vẫn tỏ ra quyến rũ.
Cô ta quỳ trên ghế sô pha bằng cả tay chân, rồi từ từ bò về phía Tần Duy.
Giọng cô ta tê dại nhưng đầy mê hoặc: “Tần Duy, anh thật sự không động lòng sao? Anh đã khao khát đến em hai năm qua, bây giờ em đang ở trước mặt anh, anh chỉ cần gật đầu một cái, đêm nay em sẽ là của anh”
“Anh thật sự nỡ lòng nào từ chối em sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Nguyệt Nguyệt, không những Tần Duy không thấy bị quyến rũ mà còn cực kỳ ghét
Anh nhìn từ phía sau thấy giống như đang nhìn một con lợn nái!
Người phụ nữ này hết cứu rồi!
Tần Duy thừa nhận trong hai năm ở rể nhà họ Lâm đúng là anh đã từng có suy nghĩ đó với Lâm Nguyệt Nguyệt.
Nhưng đó là suy nghĩ của một người đàn ông bình thường.
Nhưng sau khi anh biết được Lâm Nguyệt Nguyệt ngoại tình, suy nghĩ này lập tức biến mất!
Trong cái nhìn của anh, Lâm Nguyệt Nguyệt đã là một con khốn kinh tởm!
“Cút đi cho tôi!”
Ngay khi Lâm Nguyệt Nguyệt bò đến người Tần Duy, thì anh đã đẩy cô ta xuống đất ngay.
“Con mẹ nó cô phát điên cái gì thế?”
Tần Duy nổi giận quát lớn.
Lâm Nguyệt Nguyệt ngã xuống đất, sắc mặt cô ta lập tức trở nên khó coi.
Cô ta không thèm diễn nữa, vẻ mặt đầy oán hận nói: “Tần Duy, do anh ép tôi làm việc này!”
Xoet!
Nói xong đột nhiên cô ta xé toạc quần áo mình, để lộ ra một mảng lớn vùng riêng tư...
“Cứu tôi với, cứu tôi!”
“Có người muốn quấy rối tôi!”
“Cứu tôi với!”
Lâm Nguyệt Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, giọng sắc bén đến mức như có thể xé rách màng nhĩ của người khác!
Rầm rầm rầm!
Chỉ thấy có mình Lý Long xông vào với vẻ mặt dữ tợn.
“Vợ ơi, em bị sao vậy, thằng khốn này đã làm gì em hả?”
Lý Long chạy đến trước Lâm Nguyệt Nguyệt, nói với vẻ mặt rất “tức giận”.
“Chồng ơi, em không muốn sống nữa, tên khốn này muốn quấy rối em!”
“Em có lòng tốt mời anh ta ra ngoài nói chuyện làm hòa nhưng không ngờ tên vô dụng này nổi lên thú tính muốn quấy rối em!”
“Chồng ơi, chắc chắn anh phải trả thù cho em!”
Lý Long nghe xong bèn quay người lại, trông như con sư tử đang giận dữ.
Anh ta chỉ vào Tần Duy, gầm lên: “Tần Duy mày là đồ súc vật, mày dám quấy rối vợ tao, tao phải giết mày!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe miệng Tần Duy lộ ra vẻ giễu cợt.
Hay cho chiêu giả cướp sắc giữa đường có tiên nhảy ra cứu!
“Lâm Nguyệt Nguyệt, tôi thấy cô không có ý tốt đúng là chẳng sai mà, xem ra chó mãi vẫn là chó, sẽ không bao giờ bỏ thói quen ăn phân!”
Tần Duy lạnh lùng nói.
“Tần Duy, thằng khốn kiếp, mày dám quấy rối vợ tao, con mẹ nó tao sẽ giết mày!”
Lý Long gầm lên với Tần Duy!
Tần Duy cười lạnh: “Lý Long, anh đúng là không phải đàn ông, chỉ vì muốn đối phó tôi mà dám bỏ cả vợ mình sao?”
“Mày!” Vừa nghe anh nói vậy, Lý Long càng nổi giận hơn: “Tần Duy, mày quấy rối vợ tao, tao sẽ không tha cho mày đâu, mày chờ tao đó!”
Nói xong, Lý Long lấy điện thoại di động ra bấm số gọi chú của anh ta là Lý Thành Vũ.
Lý Thành Vũ đã chờ trước cửa Hộp Nhạc lâu rồi, cuối cùng cũng thấy Lý Long gọi điện đến.
Ông ta xua tay, nói với giọng trầm: “Để chú đến bắt người!”
Chẳng mấy chốc người của Lý Thành Vũ đã xông vào phòng riêng.
“Không được nhúc nhích, ngồi xổm xuống hết cho tôi!”
“Chú, cuối cùng chú cũng tới rồi. Thằng khốn này đã quấy rối vợ cháu, đừng bao giờ tha cho cậu ta!”
Vẻ mặt Lý Long vui mừng, sau đó vẻ mặt hiện lên sự thù hận nói.
Họ kết hợp chặt chẽ với nhau, đây là từng bước muốn khiến cho Tần Duy chết mà!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất