Lý Long kể ngắn gọn chuyện mình bị Tần Duy đánh gãy chân cho Lý Thành Vũ biết.
“Chú ơi, tên khốn đó rất ác độc, liên tục phá hỏng chuyện tốt của cháu thì thôi đi, còn đánh gãy chân cháu, cháu không cam lòng”
“Chú, chú nhất định phải giúp cháu chuyện này!”
Mặt mày Lý Long vô cùng thảm, cầu xin Lý Thành Vũ.
Anh ta vô cùng hận Tần Duy, thật sự hận thấu xương, ước gì có thể ăn thịt anh, uống máu anh.
Nhưng đã dùng thử vô số cách, không chỉ không thể báo thù rửa hận, mà còn nhiều lần rước bực vào người!
Cuối cùng, anh ta chỉ có thể tìm chú của mình là Lý Thành Vũ để nhờ ông ta giúp đỡ.
Nghe Lý Long nói xong, Lý Thành Vũ nhíu mày, sau đó nói: “Cháu muốn xử cậu ta như thế nào?”
“Càng thảm càng tốt!”
Mặt mày Lý Long tràn đầy ý hận.
Lý Thành Vũ lập tức suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta không thể vô duyên vô cớ bắt người được, nhưng nếu có lý do, vậy mọi chuyện đều dễ làm rồi.
“Bình thường khi bị bắt vào, cháu muốn đối phó cậu ta thế nào cũng được, cháu có hiểu ý của chú không?”
Lý Thanh Vũ lộ ra nụ cười nham hiểm.
Lý Long không phải tên ngốc, mặt mày anh ta rạng rỡ, ngầm hiểu rồi nói: “Chú, ý của chú là, vu oan giá họa?" “Chú không nói cái đó, nên làm thế nào thì cháu tự xem mà làm, lúc cần ra tay thì chú sẽ giúp cháu.
Lý Thanh Vũ cười nói.
Trong lòng Lý Long mừng rỡ, chỉ cần chú mình đồng ý ra tay thì mọi chuyện dễ dàng.
Sau khi thỏa thuận xong, Lý Long mặt mày kích động dẫn Lâm Nguyệt Nguyệt rời khỏi đồn cảnh sát.
“Nguyệt Nguyệt, em có nghe thấy không, chú của anh đồng ý ra tay rồi, lần này Tần Duy chết chắc!”
Lý Long kích động ôm lấy Lâm Nguyệt Nguyệt rồi hôn vài phát.
Lâm Nguyệt Nguyệt lập tức tạt một chậu nước lạnh vào Lý Long: “Anh đừng vội kích động, anh quên chú của anh đã nói với anh thế nào rồi sao?”
“Cần phải có lý do, đây cũng chính là cần nhược điểm, chúng ta phải tìm được nhược điểm này thế nào?”
Nghe Lâm Nguyệt Nguyệt nói xong, Lý Long nhíu mày.
Đột nhiên, mặt mày anh ta rạng rỡ, nói thì thầm gì đó bên tai Lâm Nguyệt Nguyệt.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Lâm Nguyệt Nguyệt lạnh lùng: “Hay cho Lý Long anh, thế mà lại muốn hy sinh em!”
Lý Long vội vàng nói: "Vợ à, chỉ là diễn kịch mà thôi, em yên tâm, anh bảo đảm sẽ không để tên phế vật đó đụng tới một đầu ngón tay của em!”
“Tên khốn Lý Long, anh đi mà tìm người khác đi!” Lâm Nguyệt Nguyệt vô cùng tức giận.
Lý Long lại nói: “Nguyệt Nguyệt à, chẳng lẽ em không hận tên phế vật Tần Duy đó sao? Anh thật sự bị anh ta đánh gãy chân đó, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội báo thù, em lại muốn bỏ cuộc lùi bước hả?”
Lâm Nguyệt Nguyệt hơi không nỡ, hơn nữa cô ta thật sự hận Tần Duy thấu xương.
Cuối cùng cô ta cũng gật đầu nói: “Em đồng ý phối hợp với anh, nhưng Lý Long, em nói cho anh biết, nếu lần này lại thất bại thì em không tha cho anh đâu!”
Lý Long hưng phấn nói: “Vợ à, em cứ yên tâm đi, lần này anh chắc chắn sẽ không thất bại nữa đâu!”
“Tên khốn Tần Duy kia chắc chắn sẽ chết!”
Hôm nay Tần Duy không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà.
Lúc ăn cơm tối, mẹ Lý Lục Loan đột nhiên nói: “Con trai à, ngày mai chính là sinh nhật của con, con có dự định gì rồi?”
Tần Duy cười nói: “Mẹ, đám người của Thương Hổ và Tứ Hải nói đã sắp xếp cho con rồi, ngày mai chúng ta cùng đi"
Lý Lục Loan gật đầu: “Ừm, đúng rồi, đến lúc đó con không được quên dẫn theo Nhã Tinh đấy, có biết không?”
“Con biết rồi mẹ” Tần Duy gật đầu.
Nói đến Dương Nhã Tinh, Lý Lục Loan lại bắt đầu buôn chuyện: “Con trai à, con và Nhã Tinh thế nào rồi?”
“Bây giờ chúng con đã ở bên nhau rồi ạ. Tần Duy trả lời.
Nghe thấy tin này, Lý Lục Loan vui mừng không khép được miệng.
Nhưng ngay sau đó, bà ấy lại có hơi lo lắng: “Mẹ rất thích con bé Nhã Tinh kia, nếu con bé có thể làm con dâu của mẹ thì mẹ vô cùng hài lòng.
“Nhưng mẹ nghe nói con bé là thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn, chuyện đó...
“Con trai à, con đừng suy nghĩ nhiều, mẹ không có ý gì hết, chỉ là những tai nạn mà nhà họ Lâm mang tới cho chúng ta vẫn còn rành rành trước mắt, nhiều khi, hôn nhân của hai người không đơn giản vậy đâu.
Đây là nỗi băn khoăn của Lý Lục Loan.
Trước đây, Tần Duy đến nhà họ Lâm, bởi vì không môn đăng hộ đối mà nhận đủ mọi sỉ nhục.
Dù hiện tại con trai đã có chút tiền.
Nhưng chút tiền đó hoàn toàn không lọt nổi vào mắt nhà họ Dương.
Không môn đăng hộ đối, nếu hai người họ thật sự muốn ở bên nhau thì sẽ gặp phải vô số vấn đề.
Tần Duy đương nhiên biết nỗi băn khoăn của mẹ già, anh đặt đũa xuống.
Cười nói: “Mẹ à, con và Nhã Tinh là thật lòng thích nhau, con sẽ không phụ cô ấy đâu.”
“Nhưng mà người nhà con bé?” Lý Lục Loan vẫn luôn lo lắng vấn đề này.
Trước kia bà ấy cũng là con gái của gia tộc lớn.
Lúc đó bà ấy và ba nuôi của Tần Duy - Tần Lê Đán là tình đầu ý hợp nhưng lại bị gia tộc ngăn cản.
Lý Lục Loan vì muốn ở bên cạnh Tần Lê Đán mà vứt bỏ hết mọi thứ.
Mặc dù cuối cùng hai người vẫn kết hôn nhưng phải trả một cái giá cực lớn.
Bà ấy gần như cắt hết mọi liên lạc với nhà mẹ đẻ.
Bà ấy không muốn con trai lại đi vào vết xe đổ.
Tần Duy cầm tay mẹ mình rồi cười nói: “Mẹ à, con trai mẹ đã không còn là người từng tới cửa nhà họ Lâm khi xưa nữa rồi”
“Con tin con có thể khắc phục mọi khó khăn”
Tần Duy vô cùng tự tin.
Lý Lục Loan cười nói: “Con trai, mẹ tin tưởng con.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Duy dạo bộ trong vườn hoa.
Đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Cầm ra xem, thế mà lại là Lâm Nguyệt Nguyệt gọi điện tới.
Anh nhíu mày, có hơi nghi ngờ, cô ta gọi điện tới làm gì?
Nghe điện thoại, Tần Duy trầm giọng nói: “Lâm Nguyệt Nguyệt, cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Đầu dây bên kia, Lâm Nguyệt Nguyệt vừa nghe thấy giọng của Tần Duy đã thấy vô cùng hận thù.
Cuối cùng cô ta nghiến chặt răng, bình tĩnh lại.
“Tần Duy, tôi có chuyện muốn nói với anh, đêm nay anh rảnh không?”
Tần Duy càng nhíu mày chặt hơn, hỏi: “Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại được sao?”
“Trong điện thoại không nói rõ được, Tần Duy, mặc dù chúng ta đã ly hôn nhưng anh cũng không cần phải tuyệt tình như vậy chứ, ông nội của tôi mới vừa qua đời chưa được
bao lâu đâu đấy, cho dù không nể mặt tôi thì cũng nể mặt ông nội, mà đồng ý với tôi thì có sao đâu?”
Lâm Nguyệt Nguyệt nén giận, nói.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Tần Duy có hơi mất kiên nhẫn.
“Về chuyện của ông nội tôi, anh có muốn nghe không?”
Lâm Nguyệt Nguyệt nói.
“Đêm nay mấy giờ? Ở đâu?” Tần Duy trầm giọng nói.
“Chín giờ, tôi đợi anh ở Hộp Nhạc.
Lâm Nguyệt Nguyệt nói.
“Được.”
Tần Duy cúp máy.
Mặc dù không muốn biết Lâm Nguyệt Nguyệt đang làm cái gì, nhưng nể mặt ông cụ Lâm đã mất, anh vẫn dự định đi một chuyến.
Nếu có thể, chấm dứt hoàn toàn mọi chuyện với nhà họ Lâm cũng được!
Chín giờ tối.
Tần Duy lái xe tới địa điểm Lâm Nguyệt Nguyệt đã nói.
Bên trong phòng riêng đã hẹn sẵn, anh nhìn thấy Lâm Nguyệt Nguyệt.
Vốn tưởng rằng có cả Lâm Thiết Hàn và Từ Linh, nhưng bất ngờ thay lại chỉ có một mình Lâm Nguyệt Nguyệt.
Tần Duy nhìn Lâm Nguyệt Nguyệt, trầm giọng hỏi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất