Những lời Tần Duy nói không phải là nhảm nhí.
Theo mô tả của bọn họ, cậu Tần thần bí kia thật ra chính là Tần Duy anh.
Chẳng qua Tần Duy không ngờ rằng, mấy người Thương Hổ và Trần Tứ Hải lại tổ chức bữa tiệc sinh nhật long trọng tới vậy.
Nếu là bữa tiệc sinh nhật của anh, anh muốn dắt ai đi là có thể dắt người đó đi!
Anh không cho phép ai đi, người đó sẽ không được tới!
Cho nên thư mời giá trị ngàn vàng trong mắt mọi người, đối với Tần Duy lại chẳng đáng một đồng.
Nhưng lời nói của Tần Duy lại khiến mọi người ôm bụng cười to!
“Ha ha! Tần Duy này điên rồi sao?”
“Thế mà anh ta lại nói thư mời của cậu Tần là rác rưởi, đó chính là cậu Tần đấy!”
“Có lẽ tên phế vật này chưa từng nghe tới nhân vật cậu Tần kia, tên nhóc thật là ngu ngốc mà!”
Rất nhiều người buồn cười nở một nụ cười chế giễu, dường như Tần Duy trong mắt họ chính là một vai hề buồn cười.
Tiết Hải Sâm cũng trợn tròn mắt.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại cười tươi.
Hai vợ chồng Dương Đình Lâm bên cạnh tức tới mức phồng mũi!
Tên phế vật đáng chết!
Đây chính là thư mời sinh nhật của cậu Tần đấy!
Giá trị ngàn vàng, hơn nữa rất khó có được một lá!
Cứ như vậy bị anh từ chối!
Hai người họ ước gì có thể bóp chết tên khốn Tần Duy này!
Dương Diệu Bình cũng cười to, cười khẩy nói với Tần Duy: "Tần Duy, anh có biết anh đang nói gì không?”
“Chẳng lẽ tôi nói gì còn cần phải lặp lại với anh nữa sao?"
“Khốn khiếp!” Mặt mày Dương Diệu Bình nhăn nhó, hai mắt bắn ra lửa giận.
Tiết Hải Sâm lại một lần nữa nhìn về phía Dương Nhã Tinh: “Nhã Tinh, em thật sự không cần sao?”
“Tôi không cần!” Sắc mặt của Dương Nhã Tinh dần khó coi, cô lắc đầu nói.
Ánh mắt Tiết Hải Sâm càng lạnh lùng âm trầm hơn: “Em nhất định sẽ hối hận!”
Tần Duy nghe thấy vậy thì không khỏi cười khẩy.
“Cậu Tiết, anh quá tự cho mình là đúng rồi đấy, có phải anh cảm thấy nếu không có anh thì chúng tôi không thể tham gia bữa tiệc này sao?”
Tiết Hải Sâm lập tức bật cười, vô cùng khinh thường nói với Tần Duy.
“Tần Duy, có phải anh có hiểu lầm gì với bữa tiệc sinh nhật của cậu Tần không?”
“Anh có biết thư mời này hiếm có tới cỡ nào không? Yêu cầu giá trị bản thân, yêu cầu thân phận, yêu cầu mạng lưới mối quan hệ, lại càng phải có quyền lực! Tôi gần như phải tốn hết mọi quan hệ mới lấy được mấy lá thư mời này đấy.
“Một tên phế vật như anh không quyền không thế, anh lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy?” Tiết Hải Sâm vô cùng khinh thường.
“Phải không? Thế tôi cũng nói ngay tại đây, tôi không chỉ có thể tham gia bữa tiệc sinh nhật của cậu Tần, tôi còn có thể dẫn Nhã Tinh tham gia cùng”
“Tôi không chỉ có thể dẫn Nhã Tinh tham gia, tôi còn có thể hủy bỏ tư cách vào tiệc của các người.
Tần Duy nói rồi hơi nhếch miệng cười.
Anh thốt ra những lời đó khiến cả hiện trường bữa tiệc đều yên tĩnh vài giây, sau đó bọn họ bỗng cười ầm lên.
Tiếng cười đầy vẻ chế giễu, khinh thường, ác ý, châm chọc vào giờ phút này dường như sắp chọc thủng trần nhà!
“Điên rồi!”
“Tên phế vật thật sự là kẻ điên mà!”
“Tên này có bệnh ảo tưởng sao?”
Dương Diệu Bình chỉ vào Tần Duy, anh ta cười to không ngớt, cười tới mức chảy cả nước mắt.
“Tần Duy, tôi thật sự nghi ngờ anh là con khỉ được mời tới để chọc cười đấy!”
“Anh cho rằng anh là ai, chẳng lẽ anh còn cho rằng mình chính là cậu Tần kia sao?”
Vợ chồng Dương Đình Lâm tức tới mức phồng mũi!
Mặc mày của Dương Thiệu Sơn cũng âm trầm.
Tiết Hải Sâm có thành ý tới tham gia bữa tiệc sinh nhật của ông ta nhưng lại bị tên phế vật Tần Duy làm nhục, bị Dương Nhã Tinh từ chối!
Đây thật sự là đáng vào mặt Dương Thiệu Sơn ông ta mà!
Tần Duy cũng coi như hiểu rõ, bất kể anh có nói gì, người khác cũng không tin anh.
Thế nhưng không ai tin, anh cũng lười phải đi giải thích.
Lần này, anh tới mừng thọ ông cụ Dương hoàn toàn là vì nể mặt Dương Nhã Tinh, coi như làm tròn lễ nghĩa nên làm.
Nếu bọn họ không chào đón, đương nhiên Tần Duy sẽ không ở lại nữa.
“Nhã Tinh, chúng ta đi thôi.
Tần Duy nói.
“Vâng.”
Dương Nhã Tinh gật đầu, thật ra cô đã muốn rời đi từ lâu rồi.
Vừa đi chưa được vài bước, Tần Duy đã ngừng lại, quay đầu cười nói với Tiết Hải Sâm và Dương Diệu Bình: “Chúng ta cứ rửa mắt chờ xem đi.”
Nói xong, anh dẫn Dương Nhã Tinh rời khỏi khách sạn Đại Đường.
Nhìn thấy Dương Nhã Tinh và Tần Duy đều rời đi, Tiết Hải Sâm cũng không ở lại lâu, chống nạng được người khác dìu rời đi.
Mặt mày Dương Thiệu Sơn vẫn luôn tối sầm xuống, chỉ cảm thấy cả bữa tiệc cũng trở nên tẻ nhạt buồn chán.
Thật sự là một trò cười cho Trung Hải.
Mà tất cả mọi chuyện, đều phải trách Tần Duy!
Sau khi Tần Duy và Dương Nhã Tinh rời khỏi khách sạn.
Dương Nhã Tinh thấy hơi có lỗi, cô bèn nói: “Ông chú, xin lỗi anh, nếu biết trước bọn họ sẽ đối xử với anh như vậy thì em không nên dẫn anh tới đây”
Tần Duy không để bụng, anh chỉ cười nói: “Nhã Tinh à, em nói bậy gì đó, sao anh có thể trách em chứ”
“Nhưng mà.”
Dương Nhã Tinh muốn nói gì đó nhưng Tần Duy lại cười nói: “Không có gì cả, lòng anh rất kiên cường, chút việc này không được coi là đả kích với anh.
Nhưng trong lòng Dương Nhã Tinh vẫn vô cùng áy náy.
“Ông chú, anh thật sự có cách lấy được thư mời của cậu Tần sao?”
Dương Nhã Tinh đột nhiên hỏi, cô cũng rất tò mò về chuyện đó.
Nhưng cô biết ông chú không hề nói khoác, anh nói làm được, vậy chắc chắn sẽ làm được.
Chỉ là cô vẫn sợ, đó chính là bữa tiệc của cậu Tần đấy.
Tần Duy cười nói: “Đương nhiên, muốn bao nhiêu tấm thiệp, anh cũng có thể lấy được hết”
Việc này, Tần Duy có sự tự tin đầy sức hút.
Thậm chí còn có chút ác ý thú vị.
Nếu Dương Nhã Tinh biết cậu Tần thần bí chính là Tần Duy anh đây thì biểu cảm của cô chắc chắn sẽ rất thú vị đấy nhỉ.
“Mặc dù chuyện này thật khó tin nhưng em tin ông chú!”
Dương Nhã Tinh nói.
Sau khi đưa Dương Nhã Tinh về nhà, Tần Duy cũng về nhà mình, anh gọi điện cho Trần Tứ Hải để dò hỏi về chuyện tiệc sinh nhật.
Tần Duy quả nhiên đoán không sai, cậu Tần nổi tiếng Trung Hải kia chính là anh.
Vốn dĩ bọn Trần Tứ Hải không muốn làm rùm beng, nhưng lớp tầng cao Trung Hải càng làm thần bí, lại càng bị đồn thái quá hơn...
Nên mấy người Trần Tứ Hải và Thương Hổ dứt khoát làm to, làm hoành tráng luôn.
Tần Duy không biết phải nói gì, anh thật sự không ngờ rằng, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật của mình thôi mà.
Thế mà lại rùm beng như thế, thậm chí chấn động cả Trung Hải!
Nhưng đây cũng là tấm lòng của Thương Hổ và Trần Tứ Hải.
Tần Duy không dám nói gì, chỉ dặn dò Trần Tứ Hải vài câu.
Đến lúc đó nếu một mực không nhận thư mời của nhà họ Tiết... Cho dù người cầm nó là ai.
Tiết Hải Sâm đã đưa mặt tới trước mặt mà anh có thể không đánh sao?
Hôm nay, trong bữa tiệc sinh nhật của Dương Thiệu Sơn, anh đã nhận đủ mọi sỉ nhục!
Lúc đó anh để mặc, không thể hiện ra bên ngoài.
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, anh đều khắc ghi trong lòng!
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lý Long cuối cùng cũng xuất hiện.
Vừa xuất viện, anh ta đã đi cùng Lâm Nguyệt Nguyệt mang theo một khoản tiền tới đồn cảnh sát.
Anh ta gặp được người chú ruột của anh ta trong văn phòng.
Lý Thành Vũ, thanh tra đồn cảnh sát.
Lý Thành Vũ thể bộ dạng này của Lý Long thì nhíu mày: “Lý Long, cháu bị sao vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất