"Động thủ!" Vô Niệm khẽ quát một tiếng, vung lên trường kiếm nhào  về phía Dương Khai, đông đảo khai thiên vây quanh hắn cũng đồng loạt thi triển bí thuật của mỗi người.    

 

Rầm rầm rầm một trận, năng lượng trong khu vực xung quanh Dương Khai trở nên rối loạn, thế giới vĩ lực khuấy động làm cho thân hình hắn phảng phất như thuyền độc mộc đi giữa cuồng phong bạo vũ, đung đưa không ngừng, chỉ trong nháy mắt liền ứa ra máu tươi đâ ̀m đìa.    

 

Ráng ngăn cản một trận, sau đó Dương Khai liền quay đầu bỏ chạy.    

 

"Chạy đi đâu!" Vô Niệm quát lên, cơ hội thật tốt ở trước mắt, nếu như không nắm bắt thật tốt, vậy thì e rằng cả đời này hắn sẽ mãi bị nhốt trong Tội Tinh.    

 

Vừa dứt lời, hắn liền nâng kiếm lên đâm Dương Khai từ phía sau, trong mắt hiện lên một mảnh phấn chấn.    

 

Đúng vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy phía sau đau xót, Vô Niệm Thiên Quân chỉ cảm thấy mình phảng phất như bị một cả thế giới đụng vào, tiểu càn khôn không ngừng rung chuyển, mắt nổ đom đóm một trận, vừa há mồm liền phun ra một chùm huyết vụ.    

 

Hoảng hốt nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hôi Cốt Thiên Quân vốn theo sát sau lưng mình chậm rãi thu hồi đoạn chưởng, sắc mặt lạnh lùng.  

 

"Ngươi..." Ánh mắt của Vô Niệm hiện lên vẻ không thể tin được, hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Hôi Cốt lại đánh lén mình từ sau lưng, tại sao? Chẳng lẽ hắn muốn nuốt chiến tích trên người kẻ  kia một mình? Chẳng lẽ hắn có thể bảo đảm rằng mình có thể đơn phương độc mã giết chết đối phương ư?    

 

Huống hồ, trên người đối phương có nhiều thành tích như vậy, hai người chia đều cũng dư dả, cần gì phải nuốt một mình như vậy?    

 

Ý nghĩ chưa xoay chuyển xong, hắn lại thấy Dương Khai đang bỏ chạy ở phía trước bỗng nhiên xoay người, giơ thương đánh tới, khuôn mặt hoảng hốt của hắn đã sớm tiêu tan, hoàn toàn hiển lộ ra răng nanh dữ tợn thật sự của mình.    

 

Vô Niệm bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt đầy kinh sợ, quát lớn: "Hôi Cốt, ngươi lại dám cấu kết người ngoài ư?"    

 

Dương Khai cười ha ha: "Cái gì mà cấu kết, Hôi Cốt vốn là người của chúng ta a!"    

 

Khuôn mặt của Vô Niệm liền xám như tro tàn!    

 

Chỉ trong chớp mắt, hắn liền bị Hôi Cốt và Dương Khai tiền hậu giáp công, Vô Niệm vốn bị Hôi Cốt đánh lén bị thương, bây giờ lấy một chọi hai, sao có thể là đối thủ của đối phương được?    

 

Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, hắn bị đánh tới mức hiểm tử hoàn sinh, máu tươi tung bay, thương thế bộc phát nghiêm trọng.    

 

Đông đảo Khai Thiên vốn vây quanh Dương Khai cũng đều sửng sờ, Tội Minh bên này dẫn xà xuất động, hết thảy đều tiến hành thật tốt, sao thế cục lại bỗng nhiên đột biến, làm cho bọn hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thế này?    

 

Dương Khai vừa nói xong câu nói kia, sắc mặt của bọn họ càng trở nên đại biến.    

 

Mắt thấy Vô Niệm Thiên Quân tràn ngập nguy cơ, tùy thời nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ nào dám đứng yên tại chỗ, đều vội vàng rối rít tan tác như chim muông, bỏ chạy theo bốn phương tám hướng.    

 

"Con mẹ nó dừng lại hết cho ta, ai chạy người đó chết!" Dương Khai vừa giơ thương cuồng oanh lạm tạc Vô Niệm Thiên Quân, vừa thúc giục Không Gian Pháp Tắc hét lớn một tiếng.    

 

Không có người nào để ý tới hắn, lúc này không chạy thì đúng là chờ chết, nhưng mà không gian sềnh sệch, khiến cho người ta không khỏi sinh ra một loại cảm giác chìm trong trong vũng bùn, bước đi trở nên khó khăn!    

 

"Ngươi xử lý chúng!" Dương Khai quay sang Hôi Cốt Thiên Quân phân phó một tiếng.  

 

Hôi Cốt liền gật đầu, lay động thân hình, nhào về phía những Khai Thiên Cảnh chạy trốn kia nhào tới. Hắn biết rõ bản lĩnh của Dương Khai, đừng nói là Vô Niệm Thiên Quân bây giờ đã bị thương nặng, ngay cả Vô Niệm Thiên Quân hoàn hảo không chút tổn hại cũng không phải là đối thủ của Dương Khai, cho nên không cần phải quá lo lắng làm gì.    

 

Hơn nữa chuyện hắn và Dương Khai nội ứng ngoại hợp tuyệt đối không thể bại lộ, nếu không thì lần sau sẽ không thể làm như vậy nữa.    

 

Sau khi Hôi Cốt Thiên Quân bắt giữ những Khai Thiên Cảnh đang chạy trốn kia lại, đánh xuống Cấm Chế, giam cầm chung một chỗ, thì Vô Niệm Thiên Quân bên kia đã bị Dương Khai đâm xuyên mười mấy lỗ thủng, máu tươi nội tạng rơi đầy đất, trên vết thương kia còn có Kim Ô chân hỏa đen nhánh đang bốc cháy, không thể khu trừ.    

 

Vô Niệm xong đời!    

 

Hôi Cốt minh bạch trong lòng, mặc dù Khai Thiên Cảnh có sinh cơ cường đại, nhưng với thương tích như thế thì không thể nào xoay chuyển trời đất được. Theo đạo lý mà nói, chiến đấu giữa các Khai Thiên Lục Phẩm với nhau không thể nào phân ra thắng bại nhanh như vậy được. Dù có một bên không địch lại, nhưng nếu một lòng chạy trốn thì bên còn lại cũng chưa chắc có biện pháp gì giữ lại  

 

được.    

 

Sở dĩ xuất hiện cục diện như vậy, thứ nhất là bởi vì Vô Niệm bị hắn đánh lén bị thương nặng, thứ hai cũng là bởi vì thực lực của Dương Khai vượt xa đồng giai, không cho Vô Niệm chút hy vọng chạy trốn nào.    

 

"Khái Khái Khái Khái..." Vô Niệm kịch liệt ho khan, quỳ một chân xuống đất, tay chống lên trường kiếm, gắng gượng làm cho thân thể không hạ xuống, giương mắt tức giận nhìn Hôi Cốt Thiên Quân: "Ăn cây táo rào cây sung, ta ở trên hoàng tuyền lộ chờ ngươi!"    

 

Hắn tự cảm thấy nếu như mình không bị Hôi Cốt Thiên Quân âm một chiêu từ sau lưng thì chưa chắc sẽ có kết cục thê thảm như vậy.    

 

Hôi Cốt Thiên Quân nhàn nhạt nhìn hắn, không nói một lời.    

 

"Việc nơi này đã xong, ngươi đi về trước đi." Dương Khai khoát khoát tay với Hôi Cốt, Vô Niệm đã không có lực phản kháng, sinh cơ đang tiêu tan, dù hắn có sống thì cũng sống không bao lâu, số Khai Thiên Cảnh còn lại đều bị Hôi Cốt đánh hạ cấm chế giam cầm tại chỗ, không thể động đậy, bây giờ cũng đến thời điểm thu hoạch rồi.    

 

"Cứ như vậy trở về, sợ là có hơi không ổn." Hôi Cốt mở miệng nói. Dương Khai hơi run lên một cái, chợt nói: "Đúng là do ta sơ sót." Hắn nhấc tay vỗ một chưởng về phía Hôi Cốt, Hôi Cốt không phản  

 

kháng, gắng gượng tiếp nhận một chưởng này, sau đó thân hình lảo đảo, miệng phun máu tươi.    

 

Sau khi ổn định thân hình, hắn sắc mặt tái nhợt, nói: "Đại nhân, ta đi trước một bước!"    

eyJpdiI6IkdZWjU4dU1IOVZNM3JUdFltOFFcL0lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9Tc2JacTBuUnA0bk5BWlZoQWhpamdkaVwvM2hzdlJSYkY5alZuYkVcL0JHTUM3UTJ3WE5keTUwVGRWVUpudjZCOCIsIm1hYyI6IjkxM2VjMDNiZDQ4ZWRmZTA5ZDJhZGRlNjljODE2NzkzZmQxMzcyNzc3ODJkMjEyYzM2ODY1YmEwNGE4NGM1YTEifQ==
eyJpdiI6IlE3VENkWkpKa3NtSDlRNkxxR25LblE9PSIsInZhbHVlIjoidFFad1U0QVdWMksyOEh0dXdkUURhSVNYSUZvdVFkV3VrdGJ2MU1XN1wvUVJIUnlwRER1dnhSZTdWOVRjajBraWtwZ1VSaGRYRkxNaUNkckRBVjZoRnZqeHVwbTh6YnU4TVlCYjRTSGJ1VDBCMEhoaURBQklNUTBJY0NGMXhBZTRSTElJa0ExcE5mNFJGRmMrTFwvNVJac1lRaTFtWWxFRHNFdVVCemdFWTFKT2tZeUJmNytHRmREQXQrOHNwNE5nS3daVUk3YzZkNVptRzk5RmFmS2JmYWExUDhqSXhJMGRBYVwvOWRGREc2TmdCdFJKdlwvc3dWemJ5WmpRN2d5MHVVdE5jU3RhOE5xbmZwNEhabU1NUDlEWVlnOTdVSUxWTnVvam9zWm9KY2htQlJBPSIsIm1hYyI6IjY5MjUwZGNmZWMyZGU3YTNkY2U1NjdhYmFjYTVmZThhOWFhMGU1YjJhOWMwZDIzMzQ2YjNmYzA0OTkzZjc0MjMifQ==

Vô Niệm lạnh lẽo nhìn chằm chằm cảnh này, khuôn mặt hiện lên một mảnh bi ai, hắn hoàn toàn không hiểu, Hôi Cốt thân là Lục Phẩm, sao lại một mực cung kính với một người tham dự ngoại lai như vậy!   

Ads
';
Advertisement
x