Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Câu nói của hắn làm tim nàng xém chút nữa ngừng đập, mắt mở to đầy sợ hãi, chống tay nhích người lùi dần lại, giờ đây giọng nói cũng run rẩy theo: "Người... đừng qua đây..." 

Theo bản năng, Thu Lê rất muốn trốn tránh mỗi khi hắn nổi nóng, nàng dùng chân cố đẩy người lùi về phía sau, càng xa càng tốt. 

Luân Vương nheo mắt nhìn nàng, ngoài sự bất lực, sắc mặt hắn chẳng mang bất cứ biểu cảm nào khác, ngay cả nụ cười châm chọc thường ngày cũng không. 

 

"Sao? Sợ ta vậy à? Từ giờ chúng ta đã thành phu thê, phu thê thì phải như nào?" 

Đầu Thu Lê vang lên hồi chuông báo động khẩn cấp. Nàng bất an nhìn người đàn ông trước mặt, hắn cứ như một tên ma quỷ đeo lớp mặt nạ chú hề đang dần tiến đến chỗ nàng. 

Hàng mi cong vút chớp chớp liên tục rồi Thu Lê chợt nhớ ra hắn vừa thúc giục nàng mau rời khỏi đây. 

vê? 

Tại sao hắn lại nói như vậy? Miệng thì đuổi nàng đi nhưng tay lại bắt trở 

Ngón tay xinh đẹp cũng vô thức chỉ vào hắn, lặp lại câu nói lúc trước: "Người đừng có mà quá đáng! Là ta muốn đi nhưng chính người bắt lại!" Hai tay của Luân Vương không biết đã nằm chặt từ lúc nào, hắn đang phải nhẫn nhịn đến mức vầng trán rộng cũng nổi nhiều gân xanh. 

Hắn tiếp tục chậm rãi áp sát lại phía nàng, còn nàng thì cứ lùi về phía sau. Cho đến khi lưng đụng vào vách giường gỗ vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo thì cũng là lúc nàng nín thở nhìn lên. 

Cặp mắt hắn hắn tia máu, dọa cho Thu Lê khiếp đảm. 

Mặc dù nàng rất muốn nói lý lẽ, nhưng phản ứng của cơ thể lại cứng đơ như bị đổ chì, chỉ biết đờ đẫn trơ mắt nhìn hắn đầy khó hiểu. 

giác? 

Đây... dường như không phải đã quay về kiếp trước, mà chỉ là ảo 

Đúng rồi, người duy nhất mở được Luân Hồi chỉ có Chuyển Luân Vương, ngay cả khi đó là trận pháp. Bởi ngoài Thập Diêm Vương ra chẳng ai có thể khởi động được. Hà cớ sao lúc đó nàng lại cho rằng đó là trận pháp Luân Hồi? 

Thu Lê nhớ đến quả trứng đen trên đài tế. Lúc đó nàng đã cảm nhận thấy nó cực kỳ thân thuộc nhưng lại không cách nào nói được lý do. Và giờ vẫn rất băn khoăn. Chỉ là... vì sao? 

Nghĩ tới đây, Thu Lê như bừng tỉnh. 

Chẳng lẽ ý của Luân Vương thực sự là muốn nhắc nhở nàng mau thoát khỏi đây. Vậy chỗ này chính xác là đâu? Là bong bóng thu nhỏ thế giới ảo tưởng của riêng nàng? 

Xem như chính nàng đang tự tưởng tượng ra để bù đắp phần nào nỗi day dứt trong lòng. 

Vậy làm cách nào để thoát ra? 

Những gì đang diễn ra đều phản ảnh tiềm thức của nàng, là điều nàng mong muốn, phải không? 

Đầu óc của Thu Lê nghĩ vòng vèo đủ thứ rốt cuộc cũng đã tìm được đáp án. Nhưng cần phải kiểm nghiệm một chút. 

Nàng nhìn người đàn ông trước mặt, nâng cao giọng: "Phu thê thì có thể làm những chuyện gì? Bạch Vũ mới là nương tử được kiệu hoa đón đi. Người thử nói xem.. 

Nàng vừa dứt lời liền khiến máu huyết đang cố đè nén trong cơ thể hắn dâng trào, bàn tay siết chặt thành đấm giơ lên vung thẳng về phía trước. Thu Lê kinh hồn vội đưa tay ôm lấy đầu tưởng chừng như cú đấm đẩy sẽ đánh vào mình, nhưng không! 

Nàng nhắm tịt mắt lại chờ đợi, mà chẳng có cảm giác đau đớn gì cả, bất giác hé mắt nhìn vết nứt ở thành giường ngay bên thái dương. 

Tại sao? 

Tiềm thức của nàng đâu có nghĩ rằng hắn sẽ ra đòn? 

Vốn dĩ Luân Vương tưởng rằng hắn đã bị mất khống chế và đánh nàng, nhưng cuối cùng vẫn gắng sức làm chệch lực tay sang bên cạnh. Tâm trạng nóng nảy nháy mắt cũng giảm đi rất nhiều. Hắn cảm nhận được rõ ràng Thu Lê đã nhận ra điểm vô lý ở nơi đây. 

Thu Lê không chớp mắt nhìn dòng máu đỏ đang dần chảy ra từ tay hắn, rõ ràng nàng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. 

Luân Vương gắn giọng: "Sức chống chịu của ta có giới hạn... nàng mau tìm cách thoát thân, ở đây... khụ khụ..." 

Giống như hắn đang phải chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng lớn, lời nói ra cũng chưa được hoàn chỉnh đã khó chịu ho sặc sụa. 

Câu nói của hắn lập tức đã thức tỉnh nàng. Thoáng một cái, Thu Lê như 

người mất hồn nhìn người đàn ông đang khổ sở, cố gắng để bản thân nhanh 

chóng tỉnh táo lại, nhưng bối rối chưa biết phải làm sao, cảm xúc tuyệt vọng như hạt mầm bắt đầu len lỏi lớn lên trong lòng nàng. 

"Đủ rồi! Để tôi yên... để tôi ra ngoài." Thu Lê bịt hai tai hét lớn 

Luân Vương vòng tay ôm Thu Lê vào lòng, hai thân thể lặng yên quần lấy nhau, bất chấp bàn tay hắn đang chảy máu, nhiệt độ cứ thế dần dần nóng lên, hô hấp cũng biến đổi. 

Họ thừa biết rằng sắp sửa xảy ra chuyện gì, hơn nữa tình huống đang bất lợi nên muốn buông nhau ra nhưng vòng tay lại mê luyến chẳng lỡ làm điều đó. Hai gương mặt bất giác tiến gần hơn, chóp mũi ngập tràn hơi thở của đối phương, môi tìm đến môi, nhịp thở phập phồng mạnh mẽ. 

"Thu Lê, chúng ta cần... ưm..." Lời còn chưa nói xong đã bị nàng ngang nhiên cướp mất, điên cuồng dày xéo đôi môi ấy. 

Đầu lưỡi nàng trơn mướt linh hoạt lách qua hàm răng không ngần ngại tiến thẳng vào trong khoang miệng của hắn, quấn quýt cùng chiếc lưỡi thô nhám trao đổi loại tín hiệu nồng nhiệt. 

Trong chốc lát, Thu Lê từ chủ động đã chuyển sang bị động. Cơ thể tựa rắn nước trong bộ dạ hành gọn gàng bắt đầu vặn vẹo xộc xệch. 

m thanh từ nơi sâu thẳm linh hồn bắt đầu vang lên: "Đừng né tránh làm gì... hãy tận hưởng đi!" 

Câu nói kia tựa như một mồi lửa làm bùng lên ngọn lửa tình mà cả hai đang cố kiềm chế. Luân Vương đỡ Thu Lê nằm xuống, chống tay từ trên nhìn gương mặt nàng rồi chợt cười nguy hiểm. 

Ngay sau đó bàn tay hắn thô lỗ xé nát chiếc áo nàng đang mặc trên người rồi cúi đầu hung hăng ngậm lấy một bên tuyết trắng. 

Thu Lê trợn trừng mắt khó nhọc thở gấp, nụ hôn của hắn chẳng hề dịu dàng một chút nào, nó mang theo sự cuồng dã như thú dữ đang nhấm nháp 

hành hạ cơ thể nàng, nụ hoa nhỏ nhanh chóng dựng đứng, cơ thể cũng dần bị mềm nhũn. Còn chưa hết bàng hoàng thì động tác tiếp theo càng khiến nàng mở mang nhận thức. 

Đôi chân thon dài đang được hắn dùng miệng tỉ mỉ chăm sóc từng tấc da thịt. Động tác chậm rãi, nhẹ nhàng giống như một loại thuốc kích thích nhen nhóm lên ngọn lửa xuân đến từng tế bào trong thân thể Thu Lê. Tiếng rên bắt đầu lớn dần, âm thanh mỗi lúc càng thêm kịch liệt. 

nhà. 

Chỗ che đậy cuối cùng cũng bị hắn cởi ra rồi quăng la liệt trên sàn 

 

Giờ đây thể Thu Lê đã bị phơi bày toàn bộ. 

Chẳng khác gì lần đầu tiên hai người gần gũi nhau. Xúc cảm lúc này cũng chộn rộn không kém. Luân Vương rướn người lên cao, yết hầu bất giác di chuyển lên xuống đầy quyến rũ. Cặp mắt thâm thuý nhìn ngắm cơ thể tuyệt mỹ của nàng sau đó không nhịn được liền cúi xuống lần nữa chăm sóc từng tấc da thịt thơm mùi khiến hắn mê luyến, giọng nói khàn đặc đầy nam tính quấn lấy nàng mà dụ dỗ: “Chúng ta cần thử ở chỗ này một lần cho biết mùi vị. Ý ta là thế!” 

Thu Lê phì cười, người đàn ông này đúng là không giống ai. 

“Ta không muốn diễn cho người khác xem!” Nàng cắn môi đột nhiên 

nghĩ ra rồi cảm thấy lo lắng. 

“Sẽ không ai thấy được!” Bàn tay hắn vuốt ve gương mặt nàng đầy dịu 

dàng, ngón tay lướt qua cánh môi đang bị cắn sắp bật máu kia mà nói: "Chậc chậc... Giờ nàng mới nghĩ đến sao?” 

Dứt lời hắn liền hung hăng hôn xuống không để người dưới thân kịp 

eyJpdiI6ImRpXC81VzExK0phQXBZdjRLd2xzaldRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjF4TFpYS0RJWUtkUVM0WjRkZnVYSFI1ZGJHZ3RhKzU3ZkJKSzNWUWd1Tk92bGtKWkh5aHZxZUs5UkpQKytxQnl3QzgrcHZCTzhWazR3NXJcL3NLZDRDRmxFZ20xckdTUnVFdlwvcFVTYU1JT2s9IiwibWFjIjoiYTI4ZjYzZTEwZGUzZmUzYjQwMGM3YTBkMTEwY2YwMzQ0YTIxODNiOTY1YTFkYTA5ODE1OGEwMmMyZmMyOTUxNyJ9
eyJpdiI6Ik5qVEY1aWFFV04zMGFtYnU4bEtsTXc9PSIsInZhbHVlIjoiOGdrMWxCNjdFUkd1U21qOWpmVXpHTDJ1NkZtUXR1XC8ydVcxbU8wNE5ZQWNJQTQ5bW1pbVwvSGxramJGTjNwQ0tSMGY2T3JTS1JkZVJReFNJV3ZNR1RicUZ3VkFtOFc3R1lMUGtDZG9OR3BjdHNQYVpndklTMGlOWGtZTDMwa1N0U1V2QUo2RmdFUFRsN0xTbWpxWWY0RFlaalN0TkREMnJ3VFVEbjFBMWNzWUJGSTVyUEsyME1rY2FHaFZ6anRjMnhpYjdaXC83blNkcjY4RHZaNW8zRzFJc2ZJTWRpMXBQZit3NVNaazhKSURpRT0iLCJtYWMiOiI3NmUzMGJlNzg2Mzc4MTg4NjUwMDM5Mjg5ZWJhYjRjOGQ5NGRkZTFiYjkwMWYyNTViNjgwMDRkNzkxMzZhODNhIn0=

vào lớp áo của hắn.

Ads
';
Advertisement