Thu Lê đi đi lại lại trong phòng, trên người nàng đang mặc bộ giá y màu đỏ thêu phượng hoàng lung linh. Nhìn sắc mặt bồn chồn của nàng, ả người hầu chẳng dám ho he nói gì. Bọn chúng còn đang thầm mong tới lúc được vào cung, cũng muốn như sử sách học theo chiêu trò quyến rũ đế vương để một bước lên mây như bao kẻ khác. Rõ là không biết trời cao đất dày!
Mà trong lòng Thu Lê đang đắn đo nhiều lắm. Nàng nửa muốn tiến cung dùng địa vị của mình mà tranh thủ phản công, chẳng mong sẽ chiếm được trái tim người đó, chỉ cần không dẫm lại vết xe đổ kia là được. Nhưng
một nửa còn lại, Thu Lê muốn từ bỏ.
Nàng không muốn có chút quan hệ gì với hai người đó. Trước sau gì thân phận đại tiểu thư Nguyễn gia của Bạch Vũ sẽ để lộ ra, với chuyện tranh đấu hậu cung, nàng đã quá nản rồi.
“Đại tiểu thư, người trùm khăn vào đi, sắp đến giờ lành rồi.” Nô tì cúi đầu lên tiếng.
“Ngươi có muốn được hầu hạ Luân Vương không?”
“Người, sao người lại ở chỗ này?” Thu Lê khiếp sợ nhìn người đàn ông đang dựa vào thân cây, bất động gần như bị chìm vào vùng tối của tán cây.
“Ta nên ở chỗ nào?” Luân Vương lạnh giọng hỏi ngược lại. Hắn chậm rãi xoay người nheo mắt nhìn Thu Lê.
Cô gái mặc một thân dạ hành đang nén nút trốn khỏi phủ thái sư theo lối cổng sau ra ngoài.
Chuyện là, Thu Lê nửa dụ dỗ nửa đe dọa ả nô tì kia làm thế thân cho mình rồi trốn vào một chỗ, đợi cho đoàn đón tân nương đi rồi mới lặng lẽ từ chỗ trốn bước ra ngoài. Một khi chuyện bị bại lộ, lúc ấy nàng cũng đã cao chạy xa bay sống cuộc sống tự do tự tại xây dựng thế lực riêng cho mình
rôi.
Hỏi nàng làm như vậy có vô trách nhiệm không? Lương tâm Thu Lê chẳng có chút ăn năn, cho dù kiếm này đám người nhà họ Nguyễn đó chưa làm gì quá đáng với nàng, nhưng nói nàng không thù ghét họ là không phải, bao gồm cả ả nô tì kia. Chính ả ta đã giấu một phần chất độc trong rương hành lý của nàng khiến Luân Vương vì xót thương cho Bạch Vũ mà giơ chân lên, một đạp kia con nàng không còn, trái tim nàng ở tại kiếp này cũng đã chết.
Chờ cho nàng đủ mạnh, sẽ dùng chính sức mạnh quyền lực của bản thân mà trà đạp kẻ thù, khiến bọn chúng sống trong đau khổ mãi mãi chẳng thể thoát ra nổi.
Có điều nàng không biết, kẻ bị tráo đổi đang mặc hỉ phục tiến cung lại là Bạch Vũ. Vào thời khắc cuối, ả nô tì kia vì quá sợ hãi đã nói với chủ nhân thwucj sự của ả ta, và hai ả đã bàn xong kế hoạch đánh tráo này, tất cả tội danh đều sẽ đổ lên trên đầu của Thu Lê.
Cơ mà, tất cả đều đã tính sai, khi mọi chuyện đều nằm trong tay Luân Vương. Phượng liễn thực ra vẫn đang chờ ở đây, Bạch Vũ đương nhiên ngồi kiệu hoa, nhưng không phải tiến cung mà là gả cho một tú tài bát phẩm.
“Luân Vương... ta, ta...ta...” Thu Lê lùi lại phía sau, từng bước muốn né tránh người đàn ông đang tiến lại gần. Ánh mắt kia quả thực rất đáng sợ, nếu không nhầm, nàng còn vừa nhìn thấy tia sáng màu đỏ lóe lên nơi đáy måt.
“Nàng gọi ta sao?” Luân Vương vươn tay vòng qua eo của Thu Lê kéo vào lòng: “Nói xem, nàng ăn mặc như này là muốn đi đâu?”
Thu Lê trợn mắt, nỗi hoài nghi trong lòng mỗi lúc một lớn hơn nó khiến cô liều lĩnh gọi: “Tuấn Hùng, là anh sao?”
Sắc mặt Luân Vương thoáng qua một tia chột dạ nhưng rất nhanh đã biến mất không còn chút dấu vết nào, cũng không trả lời nàng mà ôm ngang người Thu Lê nhún chân nhảy qua các nóc nhà chẳng mấy chốc đã tiến vào một nơi nguy nga tráng lệ đèn lồng đỏ rực sáng.
Không cần làm lễ, chẳng cần tiệc hoa, cứ thế nhập cung...
Mang theo tâm trạng không thể nói ra, bước chân của Luân Vương nặng nhọc tiến vào trong hậu cung. Cả người hắn không ngừng tỏa ra sát khí nguy hiểm, mặt y như tảng băng ngàn năm không chút biểu cảm, trong con mắt sâu hun hút là một nỗi tức giận đang cố kìm nén.
Vào đến phòng, hắn đặt Thu Lê ngồi bên mép giường, bắt lấy hai bả vai nàng hung hăng nói: "Mau tỉnh, thoát hỏi nơi này!”
“Cái gì?” Thu Lê theo bản năng hỏi lại. Nỗi bất an lo lắng liền dấy lên trong lòng nàng. Phản ứng này nghĩa là sao?
Là Tuấn Hùng hay Luân Vương?
Nhưng điều này cũng không còn quan trọng nữa, phản ứng hoảng hốt nay của hắn là sao?
Hai mắt Luân Vương đỏ lên, ẩn ẩn cơn phẫn nộ sắp bùng phát, hắn gắn giọng: “Mau tỉnh, thoát khỏi đây?”
"Chính người vừa bắt ta tới đây, giờ thì người muốn gì? Vốn dĩ ta đã rời khỏi nơi này rồi còn gì! người thích thử cảm giác bị ngược à?”
Đôi tay đang giữ lấy vai nàng siết chặt, lực đạo mạnh đến nỗi tưởng chừng như xương nàng sắp vỡ vụn ra đau đến nỗi khóc không thành tiếng.
vậy?”
"Nàng muốn ta động phòng với Bạch Vũ? Nàng tàn nhẫn đến như
Cặp mắt trong trẻo của nàng ánh lên tia ngạc nhiên. Hắn lại biết chuyện cô dùng nô tì kia làm thế thân nhưng sao lại đổi sang Bạch Vũ?
Luân Vương không khó nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của nàng, thì ra nàng thực sự muốn hắn ở cùng với Bạch Vũ?
Vẻ mặt hắn lạnh đến mức không thể nào lạnh hơn. Cả người ngập tràn sát khí như muốn giết người. Thu Lê run rẩy muốn rụt vai lùi về sau nhưng lại bị hắn nắm chặt không buông. Có cố vùng vẫy cũng khó thoát.
Ngọn lửa nơi đáy mắt hắn cháy hừng hực như muốn thiêu đốt Thu Lê rồi bất ngờ buông tay đẩy nàng ngã xuống giường.
"Làm nàng!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất