Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Bàn tay hắn cũng bắt đầu không yên phận di chuyển loạn xạ trên người nàng, lần mò xuống nơi tư mật đầy mê người, Thu Lê thoáng giật mình vội ngăn cản: “Đợi đã!” 

“Sao? Hửm?” Luân Vương cau có hỏi. 

"Đừng!" 

Nhưng lần này người đàn ông chẳng hề phản ứng, hắn bắt lấy hai cổ tay nàng giữ chặt rồi ung dung cúi đầu xuống xâm chiếm vùng đất cấm. Ngón tay ranh mãnh tiếp tục len lỏi vào sâu bên trong hang nhỏ theo thói quen ra ra vào vào. Thu Lê khó lòng chống đỡ, môi mấp máy không tự chủ được mà bật ra tiếng rên rỉ mê người 

"A... ưm...” m thanh quyến rũ của nàng lọt vào tai hắn tựa như giọng ca của tiên cá. 

Khóe miệng hắn nhếch lên mỉm cười đầy xấu xa, sau đó còn mặt dày đến mức ghé vào vành tai mẫn cảm thì thầm: “Kể ra nếu để cho kẻ đó trông thấy chúng ta, liệu có bị tức đến thổ huyết không?” 

Đầu Thu Lê choáng váng, hai tay đang bị hắn siết chặt cũng gắng sức vùng vẫy, trán nàng lấm tấm mồ hôi, lòng hoảng hốt. 

Thiếu chút nữa nàng đã bị thứ cảm xúc này đánh lừa. 

Nàng bật cười, tiếng cười thê lương đầy đau khổ. 

"Nàng..." Luân Vương mờ mịt nhìn nàng cười. Đáy lòng linh cảm thấy có điều gì đó bất thường. 

Trong bóng tối ma mị, sự lạnh lẽo đáng sợ lan nhanh ra khắp căn phòng, nàng nhìn hắn đầy tà mị, chiếc lưỡi vươn ra liếm một vòng đôi môi 

đỏ mọng tựa như máu ngay sau đó bất ngờ dùng toàn bộ sức lực đập mạnh đầu vào thành giường bên cạnh. 

Thu Lê nhăn mặt ôm trán, cảm giác đau buốt óc trong nháy mắt biến mất. Cô nhìn ra cảnh tượng trước mắt lòng liền thấy vui vẻ, bất giác bật cười. 

Rốt cuộc cũng đã trở về thực tại. 

Cô nhìn một vòng, đây chính là đống đổ nát ở làng Dã Quỳ, nhưng chẳng thấy bóng dáng Đức Anh đâu, chỉ có lão già cổ sư đang kêu gào thảm thiết. Đôi tay lão ta gắt gao ôm chặt lấy đầu mình, bất chấp mặt đất đầy đá vụn lởm chởm mà lăn qua lộn lại, dáng vẻ như đau đớn đến độ sắp dứt đầu ra vậy. 

Chuyện gì xảy ra? 

Thu Lê nhớ tới lúc trước cô có cầm thứ gì đó giống như thanh gỗ và tiện tay ném vào người lão ta để chạy thoát thân. Chẳng ngờ lại công hiệu như thế? 

Cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hiện tại cũng chẳng còn tâm trí đâu mà đi kiểm tra tình hình của lão ta, cô cần tìm xem Đức Anh đang ở đâu trước khi đám bọ cạp kia quay sang tấn công mình. 

Chạy thoát thân quan trọng hơn! 

Xác định xong phương hướng của nhà mồ, Thu Lê cắm đầu chạy. Nhưng cô vừa mới chạy được vài bước, cả người liền mất thăng bằng, lập tức ngã nhào. 

Mẹ kiếp! 

Thu Lê vội vàng đứng dậy, không khỏi nôn nóng đến toát mồ hôi, bây giờ nếu cô không chạy nổi, ngộ nhỡ lát nữa lão già kia không sao, cô sẽ chỉ còn con đường chết mà thôi! 

Trong tình huống khẩn cấp này... đành liều. Cô dứt khoát cắn răng, cố gắng chạy, tuy nhiên không phải về phía nhà mồ mà là tới trước mặt lão già đó. Mỗi bước chân tiến lại gần lão ta, mồ hôi trên cơ thể cô lại càng chảy mạnh, hành động của cô bây giờ không khác gì đang tự tìm đường chết, nhưng lòng cô hiểu rõ, nếu cô bỏ đi sẽ luôn phải thấp thỏm lẩn trốn. 

Còn nếu cô ở lại, tận dụng thời cơ hạ sát đối thủ, như vậy sau này cũng bớt đi một kẻ thù. 

Cô nhanh chóng đi đến bên lão già, lão ta vẫn không ngừng gào thét. Rồi tuyệt vọng vùng vẫy. Trong thời gian ngắn như vậy, trên người lão ta đã 

 

xuất hiện rất nhiều vết thương lớn nhỏ đang trong quá trình phân huỷ, ở nơi da thịt bị lộ ra ngoài nhìn rõ những đốm đen sậm của nọc độc, máu mủ chảy ra bốc mùi ghê tởm. 

Hơn nữa càng khiến cô giật mình chính là thứ khiến lão ta bị thương không phải cái gì xa lạ, mà chính là đàn bọ cạp đen thiện chiến lúc trước. Lúc này bọn chúng giống như phản chủ, điên cuồng cắn xé da thịt lão già, lộ ra rất nhiều lỗ thịt. 

 

Thậm chí có vài chỗ, vết thương rất sâu, để lộ ra cả xương màu xanh đen. 

Thu Lê từ bỏ ý định làm việc ác, cô lập tức hít một hơi lạnh. Máu đen, 

xương đen, rõ ràng là biểu hiện của trúng kịch độc mà, dù Thu Lê đã đoán ra những con rết này có độc, nhưng cũng không ngờ độc tố của chúng lại ác liệt đến vậy, ngay cả lão già cổ sư cũng không chống đỡ nổi. 

Bây giờ chỉ còn nước giãy dụa, vùng vẫy đến chết. 

Lúc lão ta nhìn thấy Thu Lê, ánh mắt cũng chỉ có thể lộ ra vẻ tuyệt vọng, ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có. 

Thu Lê lùi dần lại. 

Cách lũ bọ cạp này càng xa càng tốt! 

eyJpdiI6IklFZnZLUmhJTXBGZlRteU5NakZvaFE9PSIsInZhbHVlIjoiMUd1Y1lFWEVjODZpdkdGU0krMHd4K3hJUnlWZlNtN3Y2UXpNWE1iMzRUMU94S0Q1XC9NRXBYN3JYcmUxdUZmdDh6VDVLeUxaMHgwMW1FdkNGelBsM3ZGbHpXOFVBWTR2ZVROOUFkMjJwXC94ZEpxekVMRVwvXC9sZG9lS0N0RHJ4Z1wvWkFtSlk4dXRnYlJMRVF6OGN1b0NUZ0xzZ20xOEllQTAxSmhvanVmVHVSbzVvSFN6Q1wvQklFcWV1dWl3S2h4dEpFK1RsRXBnaFB1T1RhalB0NUpmOHdjYnJcL3BqckhTQmk0Y0kyTXV1SHZVNFZPeHRZR2NQdjdjb1hzVnJvZG9RS1Y0amtadjF5Z2F5UVJyMVdaenczMStCMXNURG85b2FqOXRXamFONUw4ZlMzNTBMNDBYS0Z3OWZzWVBncmdlK1RJZ1Q4RUxKcWUwY25SeHh1NWkrVkpDb3kwMmFta1MxQkZpaU54M1FOMTBnN1Jmb2NHRVBuY0dLUEVpXC9abEV0VHZrOFoxcVwvQ3pWMVFuTjJuU3dvZWhOZz09IiwibWFjIjoiYzA1NzQxYjQ1NDNkMmE4NTRjNjQ3ZjBjOTYzYWQxMjM1NDA0YWJkNzRjYjBhY2FhZWJiMGY3NjFhNmY0MDhlMyJ9
eyJpdiI6InE1OWhXZjZKXC84bk5nYlYrQzU2RnBBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlwvelF0SE9LQkVNVUlvNUtvSVFqdUhOY2YreFJNUnRXKzZobHRTN3oxdXg2c01LOHBSc0ZpcGN3bUVJUWVpSllBZ2RraVpyT3RQTXRXNDg3aWlUaFwvRUlQdHBZc1JucTBlODNtZHI1bzZzcmltOVFmclV3TjJiUGdpaDZFMVp1a1NhdlgwQ2M2eU93NFI4NzM1bnRLQ1hTcGo1WXdTWFFMVXlpeUp3RENzT3JXQVBRSU94STlnZExnRTVaQU1YTlZ0aEJpY1FDSTkyM3J4WWgyaFVyMHlndCtoRzJRYVBwMWNuOVhkVkE3SDVtMmVDQ3RpS3hzZHE0VXNvYk5JSzJcL2UyQ2R3QzRreW1mY0pCUXNWTDlmc0FPV0N0aHc3Tk1wQlRtb0tSTkdYa204SVBoRHpKUFM1d2h3MlwvY1cxc0ZBczhCWHBSR2R2ZVVpY2RsYkdUS3FGM3d4b0FpRUdET1RjU0YyQTZDazMyb3JESHNiQUJaWm5vc1lVdFFndnRkQVV0aHk2UHMzVmMxM1VRRG1mR0Q3WWR3TjJMWTd4YkpjUlpqZWhHOU1GVDdJa3RReno4WDcreitZY2JQTkFYNmV5OGRZcGlhdFA2M21cL1wvKzZZZDVlK2RkWENXSysrNEZITzJuc3JhNnUzNUJ2Y2hxTEhTcUJleU9CNFNcL3kyR0hcL2poNjdCQWZld1NEaElKK3h4RnhUVUFBPT0iLCJtYWMiOiJjMDlhZjFjZjkyMmI3MmU4YmNjMzgyYTZjZjhjMjJjMzdiZDI0MzRiYmYzZjVmNGU0OWE3YzU3Nzg3YmVhM2IxIn0=

“Đừng vui mừng quá sớm, cô không thoát được cạm bẫy của chủ nhân tôi đâu!” Nói rồi lão ta phun ra một ngụm máu đen. Lũ bọ cạp dường như nhận được tín hiệu nào đó ùn ùn kéo đến chẳng mấy chốc đã nhấn chìm cơ thể đó, qua vài phút mặt đất chỉ còn sót lại bộ xương đen.

Ads
';
Advertisement