Hành trình lên núi Cấm cứ như vậy được chuẩn bị chu đáo. Chưa đến hai giờ chiều, chiếc xe bảy chỗ đã lăn bánh đưa mọi người dấn thân vào một cuộc hành trình đầy nguy hiểm. 

Xe chạy ròng rã ba tiếng đồng hồ, trước khi trời tối, mọi người đã tới chân núi, tìm một nhà hàng nghỉ ngơi lấy sức cho cuộc leo núi vào ngày mai. 

Nhờ có Trường Nam mà tuyến đường này cũng không quá khó đi, các ngành dịch vụ đi theo như ăn, ngủ nghỉ cũng phát triển khá trọn vẹn. Nhà hàng mà đoàn người chọn có tên là Hồi Niệm, chất lượng năm sao, cũng tương đối hợp với sở thích của Thu Lê. 

Giờ này cô đang ngồi trên bệ cửa sổ đưa mắt nhìn về ngọn núi xa xa, tâm trạng phức tạp, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Trong lúc mơ màng, Thu Lê bị cảm giác lạnh lẽo từ bốn xung quanh gọi tỉnh. 

Cô đang lơ lửng, chính xác là đang được bế ngang, gió lạnh thổi qua gò má hơi tê buốt. 

Thu Lê mở bừng mắt ra nhìn: “Tuấn Hùng?” 

Bốn xung quanh tối mờ mịt khó xác định phương hướng, tốc độ hai người mỗi lúc một nhanh, qua đoạn chân núi tán cây rậm rạp, lưng chừng núi thoáng đãng, nhờ có ánh trăng Thu Lê có thể quan sát rõ hơn. Cô âm thầm bấm mạnh vào tay mình xem đây có phải là ảo giác hay thực tế. Kết quả lại khiến cô rùng mình hoảng hốt. 

Không phải là mơ! 

Vậy, Quang Thẩm và mọi người đâu? 

“Hùng, sao em lại ở đây?” Cô khẽ cử động cánh tay bị kẹt giữa hai người vươn lên ôm lấy cổ anh hỏi. 

“Nhà hàng đó không an toàn.” Vừa nói, anh vừa phóng âm khí ra, từng sợi khí đen dưới anh trăng lượn lờ như có linh tính bay vài vòng rồi lập tức tản ra tứ phía như đang dệt mạng nhện. 

Sau vài giây, Tuấn Hùng thả chậm bước chân, ôm chặt Thu Lê vào lòng, vẻ mặt nghiêm túc, như đang đề phòng chuyện gì đó. 

Nhiệt độ bốn xung quanh cũng đột ngột giảm mạnh, Thu Lê hoàn toàn có thể cảm nhận được có chuyện gì đó không bình thường sắp xảy ra, cô nép vào lồng ngực anh, lo lắng đến mức không dám thở mạnh, cả người run lập cập vì lạnh. 

Vài phút sau, hai người đã gần tới đỉnh núi. Giữa đêm rằm, chính là thời điểm âm khí nồng nặc nhất. 

Quả nhiên Thu Lê có thể cảm nhận được một luồng âm khí bàng bạc tràn ra từ khoảng không trước mặt, rồi nhanh chóng lan ra bao phủ toàn bộ ngọn núi. 

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Tuấn Hùng khẽ cau mày, giơ tay bấm số, lẩm bẩm câu gì đó, sau rồi cả người ngây ra, đáy mắt ánh lên tia nguy hiểm. 

“Có chuyện gì vậy anh? Đám người Quang Thẩm đâu?” Thu Lê giãy dụa tụt xuống khỏi người Tuấn Hùng lo lắng hỏi. 

“Phàm là vạn vật trên đời, đều có âm có dương, nhất là ở trong thiên nhiên. Thường thì, sông thuần âm, núi thuần dương. Có nhiều ngọn núi ở địa thế đắc lợi tích tụ nòng đậm dương khí rất thích hợp cho tăng nhân, đạo sĩ tu luyện đắc đạo. Nhưng ngọn núi Cấm này, lại hoàn toàn bị âm khí bao phủ, từ khi anh tỉnh lại đã bị giam cầm trong nhà của ông Vĩnh, khi ông ta chết, bằng cách nào đó khế ước ràng buộc của anh bị chuyển tới đây. Anh không 

biết rốt cuộc chuyện này có vai trò như thế nào, mục đích của kẻ đứng phía sau là gì, có phải là Bạch Khổng Tước hay không. nhưng anh biết ngọn núi này rất khác thường, hơn nữa, kẻ có thể khống chế được trận pháp nơi này cũng cực kỳ không đơn giản!” Tuấn Hùng tỉ mỉ phân tích cho Thu Lê hiểu. 

sau. 

Đột nhiên anh trở nên căng thẳng, ngước mắt nhìn đỉnh núi rồi lùi ra 

Thu Lê lập tức bị dọa, nơi này kì lạ như vậy, xuất hiện bất kỳ thứ gì cũng rất nguy hiểm. Cho dù lần trước Quang Thẩm không kể, cô cũng đoán được chuyến đi đó của anh đã gặp nguy hiểm gì đó... 

Đột nhiên, Thu Lê nhìn thấy một người hấp tấp chạy tới. Đó là Đức Anh, bạn của Quang Thẩm. 

Anh ta không nhìn thấy Tuấn Hùng, nên lúc nhìn thấy Thu Lê liền vui mừng như sắp rơi lệ. 

“Thu Lê, cuối cùng cũng thấy cô rồi, đột nhiên cô mất tích làm tất cả mọi người rối rít đi tìm.” Đức Anh chống tay vào đầu gối thở dốc. 

“Mọi người đâu?” Thu Lê cau mày hỏi. 

“Mấy người đó đều bị bắt, mang lên đỉnh núi Cấm, chỉ là ngọn núi Cấm đó có gì đó không bình thường” 

Nói xong anh ta còn nhìn Thu Lê thở dài. 

Thu Lê liền ngơ ngác: “Xảy ra chuyện gì thế, sao đang yên đang lành lại 

bị bắt? Hành tung bại lộ rồi? Ai đã tới bắt người?” 

Đức Anh lắc đầu, sau đó kể lại chuyện sau khi chúng tôi đi. 

Thì ra sau khi Tuấn Hùng đưa Thu Lê đi, không lâu sau liền xuất hiện 

một lão già gầy gò dị hợm, trực tiếp điều khiển đàn rắn, những con rắn to, nhỏ trườn khắp nơi nhả độc. Đồ vật cây cỏ bị dính nọc rắn đều giống như gặp axit nhanh chóng bị ăn mòn. 

“Cuối cùng người đó điều khiển một con rắn khổng lồ, không phải nó giống con trăn, cũng có thể là con rắn hổ mang... bắt Quang Thẩm và mọi người đi cả rồi. Lúc đó tôi đang tìm ở bên ngoài nên thoát.” 

“Vậy Thầy Minh đâu, Thầy không có cách nào đáp trả sao?” 

“Không, thầy là tình nguyện đi cùng bọn chúng vào đền thánh trên đỉnh núi Cấm” 

Nghe thế, Thu Lê càng lo hơn, cô quay đầu nhìn Tuấn Hùng im lặng này giờ, hỏi: “Anh xem bây giờ nên làm gì?” 

“Em và cậu ta đợi ở đây đừng lộn xộn, một mình anh vào xem.” 

“Em muốn đi theo anh, đừng bỏ lại em một mình.” Thu Lê có chút sợ hãi. Mặc dù cô đã xác định tư tưởng trước chuyến đi nhưng lúc này vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng. 

eyJpdiI6IjZEVFlMdHVxWTNSNlFvcUJMWlBUbVE9PSIsInZhbHVlIjoiZENXXC9VdHFZQm1JTmllNTFxUDg3NndYR2sxdGhnS3BjbXl4RXdYUWNIUUZUQmhzR0JCTnVMODhuR2U5eXJhQnNyTWo2b2pBTDN5dTJIbVQyellrK1wvbzVLaCtkR3VQUnRFODdpVFpXMTRUUUhxYmlNRmVtRVlBQVZFWnZ2dGRtS2g1dmhIcWQ2eGVJMVZNWnpnZW5pZ0ZrTG90ZkRVMzRqMjMzd1RzTVorMjFyUEw0cWYwZ0R5bUJwdVVpckEzZ0ZpVW1wSjdrTkU1R0JhbTQxV3ZQeEhkRGR3eTB5RU9HWW5KcVdXOUY3MmZBRGMzdlNsZmY1c0tQV0hyaWs4aVZnOFd0N0ZDSUk4QXI3TGhQS2NTdWxqbitsWlczcUt4REdkdHhhdEZWQ1NYbz0iLCJtYWMiOiI1MWFjNWRjMjIwZGJiZjQ0ZjRlNDljNzQxMzAwNDZhMjU1MzY5M2YzNzA5N2MwNDgzMTA2ZGIxMDhjMTQwNWQ1In0=
eyJpdiI6InNKZm5VbzArSUEzNkNXOXZJZHpUbFE9PSIsInZhbHVlIjoiajRxTjRcL0xucWM4bGZsQTk1K2hWRWJoNlhoOUpoanpzXC9iSTJtQW1GTDdFZnlDbzhLd3R6YXlHN29RSnlsZVZjT2xuMFZ6Y1NvVlRKUkhqMXZjd0pOTWRFdTE0SnEwc3JIMExnZUZvbUNYUnpvRkREZkNqWXF5NGNzUGprelNYN0MzRzZoVjVlVjlpZ2x4b0FSZEhmdWd2MFV2b01ISXlMeDZJbzkwZkwyUG02NHZIenA4am9xQ0l4a3NEdEI4bTR1eDgyU0E2ZjF0c0xDRk90cjR2Wis3NnNlcklaanRxSVwvUmQ3NU1oczhoYUJoY2JvWWFUYWFJOURyU0NxdWNDdW9BVUJlRUdhcThoUTluemZzXC9FMVZRPT0iLCJtYWMiOiIyMjYwOTE5ZDVkYWIxMWI5Y2U0MzNkMzBlYTllNDY5N2E4YjMyZWZmODgyODU4ZDVmYzZmNTU5N2QxYzg3ZjI4In0=

“Cô... vừa nói chuyện với ai thế?” Đức Anh hơi lùi lại ôm lấy thân cây, run giọng hỏi.

Ads
';
Advertisement