Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Ánh nắng trong veo xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng còn nồng nàn hương vị tình ái dư lại suốt đêm qua. 

Quang Thẩm đã tỉnh từ lâu. Anh nằm nghiêng chống tay vào thái dương si mê ngắm nhìn người phụ nữ của mình. Người mà anh đã từng không có can đảm chạm tay vào. Đáy mắt người đàn ông ẩn chứa vô vàn nỗi niềm khó nói lên lời, hạnh phúc thì ít mà loa toan thì nhiều. 

Mí mắt Thu Lê khẽ run, cô nghiêng người muốn kéo chăn lên cao để ngủ tiếp, rồi như chợt nhận ra điều gì đó, bàn tay từ mép chăn chuyển sang bên cạnh sờ soạng. Đến khi chạm vào những khối cơ bụng săn chắc thì mới dừng lại, nhoẻn miệng cười. 

“Chào buổi sáng!” Giọng nói dịu dàng đầy tự mãn của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên. 

“Chào anh!” Thu Lê khàn giọng đáp lại. 

Bàn tay người đàn ông vuốt ve dưới lớp chăn, mơn trớn trên cơ thể mỹ miều của người phụ nữ bất chợt bị bắt lại. 

Thu Lê càu nhàu: “Thập điện hạ, ngài còn dư sức hãy để lại mà chiến đấu với kẻ thù ha...” 

Cô vừa nói dứt câu thì chuông điện thoại của Quang Thẩm cũng vang lên. Người gọi đến là thám tử của anh thuê theo dõi bà Vĩnh. 

“Tôi nghe!” Quang Thẩm ngồi dựa lưng vào thành giường ôm lấy 

Thu Lê. 

Giọng nói của thám tử vọng ra: “Có tin tức của bà ta rồi.” “Cậu nói đi.” 

“Tôi e là nên báo cho cảnh sát cùng tham gia, trong tay tôi có đủ chứng cứ để xin lệnh bắt bà ta về thẩm tra rồi.” 

“Cậu xử lý đi, trưa nay tôi có mặt ở thành phố, sắp xếp thêm người cùng tôi vào Núi Cấm.” Quang Thẩm ngừng một chút rồi nói: “Cần có cả pháp sư cao tay.” 

“Nghiêm trọng vậy sao? Được rồi, tôi đã hiểu!” 

Điện thoại ngắt kết nối, hai người cũng không nói thêm câu gì vội vàng vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng ăn. 

Lúc này Nguyên Khang đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, cậu bé mặc 

 

bộ kaki màu vàng nhạt, nhìn như một hoàng tử bé đáng yêu vô cùng. Thu Lê đi tới thơm lên má con trai, Quang Thẩm bế cậu nhóc lên ôm vào trong lòng sắc mặt ngời ngời hạnh phúc. 

“Hai đứa định đi luôn hả?” Dì Hai bê khay đồ ăn ra chia cho mỗi người một tô bún và hỏi. 

“Vâng, nhờ dì chăm sóc Nguyên KHang giùm con thêm một đoạn thời gian nữa ạ.” Thu Lê nhận lấy bát tô cười áy náy. 

“Con bé này cứ khách sáo. Yên tâm, thằng bé ở với dì rất tốt!” 

“Con biết mà.” Thu Lê nhìn hai cha con đang bón cho nhau ăn lòng 

cũng ấm áp hơn rất nhiều. 

Đường rời nhà dì hai trở lại thành phố dường như cũng khó khăn hơn gấp bội, nhìn theo bóng dáng con trai và dì hai khuất dần, Thu Lê lau nước mắt cắn môi, thầm quyết tâm rất nhanh thôi cô sẽ quay lại. 

“Bà hai, con thấy bụng của mẹ bé lắm. Có phải cha đã thất bại rồi không?” Nguyên Khang giật giật tay dì hai thắc mắc. 

“Có lẽ thế!” Không muốn giải thích nhiều, bà dì lập tức hùa theo đổi lại một cái lắc đầu đầy thất vọng của cậu nhóc. 

“Hắt xì!!!” Quang Thẩm xoa sống mũi cay xè, mắt cũng nhòe đi. 

Chẳng mấy chốc hai người đã về tới thành phố, đón bọn họ là Đức Anh, vưa thấy Quang Thẩm anh ta đã hấp tấp nói: “Tình huống không ổn, cơ quan công an vừa xin được lệnh bắt thì bà ta cũng chạy thoát. Sau khi lục soát nhà, tôi có thăm dò được là hầu như mọi chứng cứ trực tiếp đều đã bị hủy, chỉ là bà ta có chạy cũng không thể trốn tội được.” 

Quang Thẩm mở cổng biệt thự ra, cả ba tiến vào. Sau khi xem tập hồ sơ mà Đức Anh đưa, cô không dám tin vào những gì được ghi trong đó. 

Bà Vĩnh vốn là một người gốc Thái du nhập sang nước V đã lâu, rất ít người biết gốc gác thực sự của bà ta. Cách đây vài chục năm vấn đề quản lý dân số thường lỏng lẻo hơn giờ, hàng năm có hàng chục nghìn người đến rồi đi nên các cơ quan chức năng không thể giám sát hết được. 

Cũng dựa vào điều đó mà bà ta thực hiện hành vi tội ác của mình bao năm qua, chính là trùm buôn người, nội tạng người ngoài chợ đen. Danh sách nạn nhân dưới tay bà ta dài hàng quyển, mỗi năm đều có người mất tích mà bọn họ đều thuộc nhóm đối tượng ít bị chú ý. 

“Như vậy ông Vĩnh đóng vai trò gì trong đường dây này?” Thu Lê cau mày hỏi. “Em vẫn luôn cho rằng cái công ty đó có vấn đề.” 

“Muốn biết, chỉ cần chờ tới đó..” Đức Anh gật đầu: “Tớ luôn cảm thấy 

chuyện này còn đáng sợ hơn cả những gì chúng ta nghĩ tới!” 

“Lần trước cậu nói dân làng ở Dã Quỳ rất tôn sùng cái đền Thánh kia?” 

Đức Anh hỏi Quang Thẩm. 

“Đúng. Tớ cũng rất bất ngờ, thời kỳ hiện đại mà nơi đó vẫn còn bị dẫn dắt bởi những thứ mê tín dị đoan.” Quang Thẩm thở dài: “Cậu tìm được thầy pháp chưa?” 

eyJpdiI6Ik5qOUI3aDRaQnY2cmFlUjgzaVMwbkE9PSIsInZhbHVlIjoiUkR3dnBRaGJGeWZRS01pNU5kYXduSDZySFhrekxDZE9WeDgzOWo0VldnalRaWnFIbFdkOWlWRnE1MG5lcXB0WTY2RjFjRjY2TDUzSEZpbXMwRlNnYkt0ZWNiRmZPTjAxUWluWk9RSnZ3UUYwVG5TQ2p4eTlSM0xxSEN1Z1pOTWxFQUZsS0Z5bVpUSTZVOWppUmJmenhyOVwvUVRxaGY2NnBlNWVKaHBocU5kbUhhXC9zOHl3WExXV2ZwUXM1V1ZJV3lvd245Mjl5NFV0TkptXC9Hc2NTZkg2UT09IiwibWFjIjoiM2I4MTVjNjQwNTgwYzcyOGU0OGI4MTRhOTJhOTI2YjFlMjRjNzZjM2JiZGM0YTY4ZmFjZGZkZTNhY2ExZDFkMiJ9
eyJpdiI6InFwRjFsMGZneERpMlRGcWczczNNV3c9PSIsInZhbHVlIjoiQmdXRDVhd1Z2M21VU0oxSm1MZUNqUmorb09OWnhJSnBZYllrYjJ2RXE4Y1F6YWpPRWpcL2YrUU0rZkZzMTZncUt5dzBTdlJUcTlTZkFNbE54Sll3Yld6WXJ5bWxaTDlCRjhnV1AwZHlCQUFidFQ0SWdTUHoxWWQ3eVp4ekZrdmgzOFQ0cDlQZEwxa2xtckhMZUNOdTJRODd5bmRlUlJMWWJmV0lJb29CaUZBYit5c2NVSDllaTlhQ3ZcL29pYWg5YXlxQ1UrWnFUZk1iWWJzXC9Od3A4dkp2VStlRW1hOVhENHAyNUVGS21CaituUT0iLCJtYWMiOiJlN2QyMmJkZDBlODQ3ZDA2ZmZkZGRmYWRlNWU4N2MyY2YwODIxMWRmZWY2NmVkNGNiNmVhOWU2NWRmOTJmNTVhIn0=

định sẽ hết lòng vì chúng sinh mà xông vào nơi mưa bom bão đạn.

Ads
';
Advertisement