Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Nhẽ ra Thu Lê chỉ sợ hãi ba phần, nhưng khi nhìn bộ dáng của Đức Anh, chẳng hiểu sao cô lại thành ra phần hồn nát thần tính toàn thân lập cập run lên y hệt người bị sốt rét. Nghe tiếng hai hàm răng va vào nhau, Thu Lê và Đức Anh không ai bảo ai đều cố gắng tự thôi miên chính mình. 

Cuối cùng hai người nghĩ ra cách buôn chuyện để giết thời gian và di dời lực chú ý. Nhưng vì vốn dĩ không quen biết, hơn nữa Thu Lê lại không phải là người hướng ngoại nên chỉ nói được đôi ba câu liền rơi vào im lặng, tầm mắt lo lắng dõi theo phương hướng đỉnh núi, có điều cảnh vật vẫn im lìm, không 

 

có bất cứ động tĩnh gì. 

Đúng lúc này, một cơn chấn động lấy đỉnh núi làm trung tâm nhanh chóng lan ra. Thu Lê và Đức Anh chao đảo ôm vội lấy thân cây mới không bị ngã lăn. 

Thu Lê run giọng hỏi: “Chuyện gì? Động đất? Núi lửa?” 

Đức Anh: “Núi Cấm là ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động từ rất lâu, chấn động này giống như... một loại, ừm... phong ấn bị phá vỡ.” Anh ta nhún vai: 

“Tôi cũng không chắc lắm! Đoán bừa thôi.” 

Hai người đang chuẩn bị đi tới đó xem xét thì đột nhiên phía sau lưng truyền đến một tiếng cười âm u già nua. Tiếng cười đó lúc gần lúc xa, vang vọng khắp núi rừng trong đêm tối càng khiến không gian thêm phần âm u đáng sợ. 

Thu Lê xoa hai cánh tay nổi da gà, vô thức tiến lại gần phía Đức Anh. Tiếng cười mỗi lúc một quỷ dị. 

Sau đó đột nhiên bốn xung quanh bỗng xảy ra biến hóa. Nhiệt độ vốn dĩ lạnh giờ càng lạnh hơn. 

Một bóng đen từ từ xuất hiện trong làn sương xám mờ ảo. Giọng nói già nua từ phía dưới tấm áo choàng đen to rộng vọng lại: “Đã tới đây sao lại không lên đó, hai người còn có nhã hứng ở chỗ này ngắm cảnh hay sao?” 

Ngữ điệu phát ra vang vọng, văng vắng như vọng lại từ chốn xa xăm, cả hai sợ đến mức chân sắp nhũn ra, nhưng bây giờ không còn ai ở bên cạnh, họ chỉ có thể dựa vào chính mình mà cắn răng chống đỡ. 

“Cô không quan tâm chồng mình đang thế nào hay sao?” Giọng nói ẩn giấu dưới tấm áo choàng lại vang lên lần này còn hàm chứa tia giễu cợt. Mặc dù sợ hãi, nhưng Thu Lê vẫn cố nhìn xem kia là ai, nhưng chỉ là cho dù cô cố gắng đến đâu cũng chẳng thể thấy được rõ ràng ngũ quan của gã ta. 

Bốn phía lặng như tờ... 

Cảm giác bất an của Thu Lê đang bị nhân lên gấp bội, thậm chí cô còn có ý định nghe lời ông ta mà xông lên đỉnh núi thật. 

“Bọn... bọn...” Đức Anh run rẩy chỉ về phía sau lưng người đàn ông khiếp sợ nói: “Lại đến...” 

Thu Lê cũng nhìn ra, đó là một làn sóng đen khổng lồ. Chỉ có điều nó không phải được tạo lên từ rắn như lời kể của Đức Anh, đó là bọ cạp đủ loại 

kích cỡ. Đen bóng loáng. Chỉ mới nhìn thoáng qua, cô đã cảm thấy da đầu tê dại cực kỳ sợ hãi. 

Đức Anh chợt trở nên dũng cảm thúc giục Thu Lê: “Cô chạy đi, tôi yểm hộ phía sau. 

Nói rồi anh ta đẩy mạnh một phát. Thu Lê theo quán tính lao về phía trước. Cô cũng không chút do dự, nhấc chân liền chạy, dù sao cô cũng không thể bị chết ở đây như thế. 

Chỉ là cô còn chưa chạy được mấy bước đã quay trở lại. Lúc này bốn xung quanh đều đã bị đám côn trùng bao vây kín kẽ, nếu muốn chạy thì chỉ còn duy nhất con đường lên đỉnh núi. 

Mà kẻ đang khống chế lũ côn trùng kia rõ ràng là đang muốn ép cô phải đi theo lối mà ông ta đã vạch sẵn đó. Chính là cố ý dồn Thu Lê về phía đỉnh núi Cấm! 

Có gì ở đó? 

Nhận ra được mục đích của ông ta rồi, Thu Lê chợt luống cuống, Tuấn Hùng nói cô sẽ không chịu nổi âm khí ở đỉnh núi Cấm, hiện tại nếu cô đi vào sẽ rất nguy hiểm, mà đại quân bọ cạp thiện chiến đó đang không ngừng gặm cắn cây cối, còn cả đất đá dần khép lại vòng vây. Tất cả những nơi chúng đi qua đều không còn nguyên vẹn, cây cối héo rũ, đá tảng vỡ vụn... như là những con bọ cạp kia đã bị biến chủng ra giống loài khác, độc hơn, nguy hiểm hơn mà trước tới nay Thu Lê chưa từng gặp. 

Nếu như bị bọn chúng tấn công, chắc chắn sẽ rất thảm, ngẫm thôi mà đã cảm thấy kinh khủng. 

Phía trước là núi Cấm, phía sau là hàng nghìn con bọ cạp, Thu Lê cần phải nhanh chóng lựa chọn. Rồi trong lúc hoảng loạn, cô bỗng nhớ ra Quang Thẩm từng kể ở gần đây có làng tên Dã Quỳ. Nghĩ vậy, cô cầm lấy tay Đức Anh liều mạng chạy cắt ngang đàn bọ cạp về phía thung lũng. 

“Thu Lê!” Đức Anh bị lôi bất ngờ liền kinh hoảng hô lên. Chỉ là anh ta không kịp nói câu tiếp theo, toàn bộ hồn vía đều đã bị đánh rơi. 

Hai người đang chạy xuyên qua đàn con bọ cạp nhỏ dẫn đầu. Mỗi một bước chân, đều có vài con bị dẫm cho nát bét. Mùi tanh hòa cùng mùi ẩm ướt bốc lên, Thu Lê vẫn cắm đầu chạy, thậm chí không dám nhìn lại phía sau, dứt khoát xông về phía thung lũng. 

Mãi đến khi trông thấy lờ mờ vài mái nhà dưới ánh trăng lòng cô mới dần thả lỏng, rốt cuộc mới dám dừng bước lại, ngơ ngác quay đầu nhìn về biển côn trùng sau lưng. Chúng không còn đuổi theo bọn họ mà đang tràn lên đỉnh núi. 

eyJpdiI6IjZHd08yeXZISldJYjRTYXg3a2o1Nnc9PSIsInZhbHVlIjoiaUNqR1plZEdzZFJyY0UyNGdiWXU1XC9WdUJyZGhDOFh1UUxJOXNSTDllN1Z6Z2UrcmVkNFwvSElBWlVoUXBoazVnc3pSUTZMVnRZaUxZV1hmU2lcL0lXWWdzbVM0T3J1T0ZXdGhhNkRmWUM3R2U3VVwvTnJcL1pmelAwank1OEZaWTJTZGl5aGJYTU8rbWxJcEpDSWc2b0RMR1laNlBiWkluQ2VEOHJFNmZhTXRiS3BXMDJ0SkJLa0J5OG5jTVwvXC9RaGxLejB0b3ZsVEJFWkI5MDRNRk5ra3ZjMFo3aitcL29nbXZNNmpTY29XVXNKaU1KYkpnbzNYVkl2OWtoUzhtdUJRQjhvbnUyVlo3KzBFU0dHRllFZWp1OGpIVisyb0hvUER3bHFRcEVMZ3ZZNmd1alwvRzlTeGFLNVlwM3NcL002c0J3UENoIiwibWFjIjoiMDRlYzg0MGQ1Njk2ZTU3NDVmZGNjMmRlZWI1NWM4NWUyM2JiYWI1NjRmZjI2OTRkYWMzMGM5ZDk4MzM5YmVmNyJ9
eyJpdiI6IjZ3VnNDTlBsaU12VWxsSlwvcUlkcVl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFodEZrQTllanBjb3J0ZVpoazFGUXhpZTFVYkFcL3pVTkZ2clB4aXY3a1I3OEVyYjlUNXk1Nmlva1poUzF3aXViMzgyU1JDK1dnWW14ZEdHM2paaHBkN2pcL21nM1kxZWxQVk5VaU5STW93R0oxXC9FYStJNm1HcW8wcU9MY1h5ZExIQWU5MkFDejFCQU4yeVRcL3FxNHh6KzRDN3g0S0JWc2xGNmhoQmdheUY2TG9JemFqNzh1T3JVTzlKS254WGVNZVlqRk5ROENnNmhxdjZnQ0lBZWc4eDFWcDllakxyUGdURzFnXC84b3A2SGZ2K2RobXR4WHhDYWc1bXI3ZXZCNms3alM5R25tcnR6aFNLQTQ1ZnNINW92Z2M5eU5MV01SbDRlUEJQeGFOZzQwdWZDZGoraTZJT0h2YWNyYTFXRm5FbzlnVTZJdm9rTmZlMUR0M3ZGZitGQnN1U2xqYUcyQjRCZTBnRlc3MDI2TEZcL0haYW5jRCtKbEI1Q2Rmb3FxbGZqZnJ3OWZ1dXdJblwvRFwvQXdoUHRDQXRHNE1Mb2h3eDkrUXZpR3FuQldjRWszQT0iLCJtYWMiOiI5NzNjNTZhOTllYzNiOGJlYzM5OWM5ZjliYzUxMWYwMzYwZjQ2ZmI4Y2JiYTAzODA2YjRkN2Q5YWRjNzViZWFjIn0=

Ông ta đang từ con đường đất đi tới, ánh mắt u ám ẩn dưới chiếc mũ áo choàng đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thu Lê: “Xem ra bản lĩnh của cô cũng không nhỏ đâu.”

Ads
';
Advertisement