Điên Cuồng Yêu Em [18+]

 

Thu Lê khẽ gật đầu, nhắm mắt lại. Hai người cứ thế chờ đợi một điều huyền diệu sẽ đến, giống như người thợ mỏ đang ở cuối đường hầm tăm tối, mong mỏi được thấy tia sáng dẫn đường cho khát vọng về hạnh phúc của bản thân. 

Càng về sáng nhiệt độ càng xuống thấp, mặc dù đã có lại ký ức nhưng cơ thể của hai người vẫn chỉ là dạng phàm nhân, nếu phơi gió phơi sương như này ắt sẽ nhiễm bệnh. 

Quang Thẩm nhìn xuống người phụ nữ ở trong lòng mình, con ngươi đen sâu thẳm, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve sợi tóc cô, tràn đầy thương xót. Rồi bất chợt màn đêm tựa như bị xé rách. 

Một vệt sáng trắng xẹt qua tầng mây, xuyên thẳng xuống chân trời, đâu đó vang lên từng tiếng hô phấn khích của những người cùng chờ mong sao băng. 

Thu Lê nâng mí, đập vào tầm mắt cô là gương mặt anh tuấn hệt như bức tượng điêu khắc của Quang Thẩm. Dưới làn sáng xanh của bầu trời phía sau, trông anh chẳng khác gì một vị thần vĩ đại. 

Bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc, Thu Lê không có chút tiền đồ nào ngây ra y chang người đang bị thôi miên. 

Quang Thẩm nhẹ cười, vươn tay nhéo vào mũi cô đầy yêu chiều: “Em mau ước đi, mưa sao băng có thật này!” 

Thu Lê sửng sốt, cười trừ, mắt nheo lại, đưa tay nhéo tai Quang Thẩm: Em ước gì, mỗi lần mở mắt ra đều luôn thấy anh, đều được ở trong vòng tay anh, thật mỹ mãn.” 

Quang Thẩm cũng không có trêu chọc cô lời ước nói ra khỏi miệng sẽ 

66 

mất linh, bởi lòng anh đã quyết, anh sẽ giúp cô biến mong ước này thành sự thật. 

“Anh cũng ước đi! Mưa sao băng rất linh nghiệm!” Thu Lê chống tay ngồi dậy thúc giục. 

“Anh ước xong rồi, chúng ta về thôi.” 

Thu Lê gật đầu, quan hệ của họ hiện tại thật giống như trước kia, mỗi ngày đều quấn quýt không rời. Chẳng biết lần này sẽ là bao lâu? 

“Lên đi.” Quang Thẩm ngồi xổm xuống chỉ vào lưng mình ra hiệu. 

Thu Lê ngẩn người. Nhìn tấm lưng rộng vững trãi của người đàn ông, hơi 

 

do dự: “Đường núi dốc như vậy, tự em đi được, nhất định kịp về thành phố.” 

“Lên đi!” Quang Thẩm kiên định lặp lại. 

Thu Lê cắn môi, đành phải nhẹ nhàng trèo lên vòng tay ôm lấy vai anh, áp tai nghe nhịp thở ồm ồm, cùng nhấp nhổm hướng xuống chân núi. 

Đường núi uốn lượn, khúc khuỷu cheo leo, mới sáng sớm nên sương còn dày, riêng đỉnh núi còn có một tầng sương mù bao quanh. Anh cứ phăng phăng rẽ sương bước đi, lá cỏ quệt ngang dọc quần áo, chẳng bao lâu cả người đều ướt sũng ngấm hơi lạnh. 

Thì ra vì không muốn Thu Lê bị dính sương nên Quang Thẩm mới năng nặc đòi công cô. Cử chỉ nhỏ nhưng lại luôn rất chu đáo khiến trái tim cô không ngừng rung động tràn ngập hạnh phúc. 

“Đừng bao giờ nói dối em nữa, được chứ?Thu Lê cẩn trọng hỏi. 

“Được, anh sẽ không bao giờ giấu em bất kể chuyện gì.” Quang Thẩm lập tức đáp ứng, giọng anh ồm ồm vọng vào tai Thu Lê mang theo cả nhịp rung. 

“Một lời đã định.” 

“Ừ, một lời đã định. 

Trong lòng của Thu Lê dường như đã được lấp đầy bởi hạnh phúc, cô cười mãn nguyện, cảm thấy hạnh phúc không còn cách xa nữa, tất cả đều đang trong tầm tay với của cô, đơn giản mà đủ đầy. 

Cùng người mình yêu cứ như vậy lặng lẽ đi bên nhau cho đến già, không cần lời thề non hẹn biển, cũng chẳng cần phú quý xa hoa. Chỉ cần cả đời được nắm tay, như vậy đã đủ rồi. 

Chẳng mấy chốc bọn họ cũng xuống đến chân núi, leo thì lâu mà xuống thì lại cực nhanh và nhẹ nhàng. Quang Thẩm vẫn cứ cõng Thu Lê về thẳng nhà của dì hai. Lúc này bà ấy và Nguyên Khang không có nhà, hóa ra thực sự có việc quan trọng. 

Nhìn lời nhắn con trai để lại còn kèm theo hình vẽ tốc ký một nhà có năm người, Quang Thẩm nhíu mày, nhưng rất nhanh mỉm cười đưa cho Thu Lê: “Con chúng ta đúng ra rất thông minh, y như em nói!” 

Anh xoay người đi nấu đồ ăn, sau đó đút cho cô ăn no nê. 

Tối hôm qua Thu Lê ngủ không ngon, vừa lên đến giường chỉ cảm thấy toàn thân vừa mệt vừa buồn ngủ, không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ. Khi cô tỉnh lại, đúng lúc ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào. 

Thu Lê dụi mắt nhìn đồng hồ, cô vậy mà vừa ngủ một giấc liền tới hoàng 

hôn. 

Đúng lúc này phòng tắm bên cạnh phát ra tiếng động, cửa mở ra, Thu Lê trợn mắt nhìn. 

Hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm hoa cỏ theo bước chân người đàn ông đi tới bên giường. Quang Thẩm cầm chiếc khăn tắm lau mái tóc ướt che đi vầng trán nghiêm nghị, ánh mắt nóng rực nhìn cô, từ từ áp sát. 

“Tính ra, cơ thể này của anh vẫn còn là trai tân đấy!” 

Nói rồi anh đứng thẳng người dậy, rót cho Thu Lê một cốc nước tận tình đưa tới bên miệng, sau đó đi về phía cửa sổ vươn tay, “Roẹt” một cái, rèm bị kéo lại, toàn bộ cảnh tượng huy hoàng rực lửa đều bị cản lại phía ngoài, nhường lại cho cặp tình nhân một thế giới riêng, chứa chan nhớ mong và khát vọng. 

Thu Lê nhìn động tác của anh, đến ngụm nước nuốt xuống cũng khó khăn mắc nghẹn lại. Xem ra, người cảm thấy xấu hổ lại biến thành cô mất rồi. Vì câu nói kia của anh, mà lọng gợn lên nỗi lăn tăn áy náy. 

“Bao giờ chúng ta tới Núi Cấm.” 

eyJpdiI6IkZWVDBaVEljN2hTUGNGWTZKb0VHcHc9PSIsInZhbHVlIjoiZkJ0OGZGVEROYXk1Q3JsMXJ3a05GdnpzVjczVFVmMVgwemc2YkpTOGZaYTFtQVI1clpXYjZtXC9YRWVnUm9uTHFGRm5CNFwvVGlzQk1zdXh1NjI3ZlwvRlN0cmVBd0NQSk5CaXdoVFFvV0RSc2FRdDNNVWU0SHY3YWMwZm84bkhQU0pGS08zTStUSFYxMkFhdjZcL2FUbExjXC95WHBkNGN6R0YySlZJSFJBRnowOFJaVjhrNkJRWWxuN253OVVDOVwvSUlkYkFUbmdoUlVoQnFCREc5TUwrZWx0QT09IiwibWFjIjoiZjEyZTZlNmY4ZWQ4Mzc5NTU0YTllNzhhYjgzNTUxYjVlZmFiNTU3N2Q2ZmExZjMxNjliMzkzNWQ1NDE0NzhiZSJ9
eyJpdiI6Im5icHZuWUE1Z0FzXC9vcytMSDJLV01nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpXc3E3Tmdta2JqWk10ckhjNEpMUG1tR1VsRCs2QVZWMEg4RUd5U2JLQk9SMjJHRk9yemhOeWVnYWtTSjZrVDJZdnp6ZUlvamhXQzJFZFlMTE5DZzhsNEs3STBPUUx6Vmlna1hQTW55N3hzeE02XC9JWDhrYkcxVm5jTEJGdXZDZTNaZFpJcVwva0cyeGUwUkVCWkZGUDZTK09nd0ZmbkRmRVpYZkJrYWp6QzBxaWIrTW8zRjJXZXh0d056UTZCZ0czandLdjJkQmZzZE02ZHpXdG9YeUJIOW5HN1wvaGR6MVwvYlBkbHFjbVpQNVZTNFQydGZRK1wvQkRDU0ZpOTB3SmNIbVJhXC9zRThhYm5hYXB0RzY0SGJFc0RsR1p1UURSbmRDTkFvNkF0TEFvenV0NnAzZXdrdFB1cnBuN2FoVHJoSGsydzRsVzgwQlwvNFFSZGtUWVpNdVpHM3c9PSIsIm1hYyI6ImNkNzk1NmJhYzQ0ZTFlNWM3NWNiY2Q5OGI5MTI1MDNlMDAzYWM2ZjBjZDFlN2ZmNDY3NDNmZjJjMWUxMGQyYjMifQ==

“Nên dạy cho anh ấy một bài học, chúng ta sẽ đến đó, nhưng không phải lúc này, không phải hôm nay, cũng không phải ngày mai..” Anh không thể phụ lòng con trai bảo bối được!

Ads
';
Advertisement