“Tiểu Hắc... Thu Lê!” Quang Thẩm ngập ngừng gọi, anh bước vội tới sau lưng cô, khi chỉ còn cách hai bước chân chợt ngừng lại. 

Thu Lê xoay người, gương mặt xinh đẹp đã nhòe lệ, tròng mắt hắn đỏ tia máu ngập tràn nỗi bi thương: “Tại sao anh lại hủy tên của chúng ta trên Tam Sinh Thạch? Là muốn em quên đi, là muốn che giấu sai lầm của bản thân?” 

Cô bước từng bước áp sát người đàn ông, cả người tỏa ra lệ khí mãnh liệt: “Ngay khi chúng ta gặp nhau tại làng trẻ, không phải tình cờ... mà thực chất là anh chủ động tiếp cận em, muốn chuộc lỗi hay sao?” 

Quang Thẩm bị dồn lùi dần về phía sau, đến khi lưng chạm vào cột đá lạnh lẽo. Gió nhẹ thổi lên, đuôi tóc cô đung đưa cọ vào gò má anh như trêu đùa. 

“Đáng đời!” Thu Lê bỏ lại một câu rồi xoay người bước đi. 

Cứ thế xông ra khỏi ảo cảnh, bước đến bên bậc thềm của đền thờ ngồi xuống. 

Từ đây phóng tầm mắt về hướng tây, mặt trời tròn như lòng đỏ trứng gà treo lưng chừng vách núi. 

Quang Thẩm đứng phía sau cô cũng không dám tiến lên nữa, cho dù anh giải thích thế nào cũng không thể phủ nhận được sự thật, rằng tại lần chuyển kiếp trước đó của hai người, anh đã bị Bạch Khổng Tước lừa làm cho mất lý trí. Cho dù bây giờ anh có cố tình giả vờ mất trí cũng không thể che giấu được tội ác của bản thân... chính là một hôn quân bị tâm ma lấn áp, tự hạ sát chính đứa con ruột thịt chưa chào đời, còm giam cầm thê tử trong ngục tù ngày đêm chịu sự hành hạ tàn khốc. Cho đến khi vị hôn quân đó tận 

kiếp dưới mũi đao của kẻ thù, trở lại đây, chính anh cũng không dám tin bản 

thân mình có thể làm ra được những chuyện như thế. 

Xóa đi Tam Sinh Thạch chỉ vì không muốn cô đau lòng. 

Và... cũng là tự tìm cách trốn tránh. 

Một người đứng, một người ngồi. thời gian từng chút trôi qua. Màn đêm buông xuống, gió thêm lạnh. 

Đền thờ lúc này đang rầm rộ tiếng hát, tiếng ca, tiếng lầm rầm cúng bái của những tín đồ thành kính. Bên ngoài cửa đền, trong ánh sáng leo lắt của bóng đèn vàng trên trụ cổng mái vòm, Thu Lê nâng mắt nhìn xa xăm, giống 

 

như vẫn đang chờ đợi một điều gì đó. 

Màn đêm dần yên tĩnh, tiếng hát ca cũng ngừng từ lâu, trong không khí vẫn còn phảng phất mùi nhang hòa cùng hương thơm ngọt ngào của cỏ cây núi rừng. Thu Lê vòng hai tay ôm lấy vai mình, ngồi co chân như một con thú nhỏ, cô cứ im lặng như thế càng khiến người đàn ông đứng phía sau bị mất hết kiên nhẫn. 

Anh bước tới ngồi xuống sát sau lưng, vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng, mọi cảm xúc đều bị ẩn nhẫn đến cao độ. Thu Lê cũng không giãy giụa, cô mặc cho anh ôm, nói căm hận anh, cô không làm được, nhưng để tha thứ 

lại chẳng dễ dàng. Thậm chí cứ mãi lắng những dằn vặt nhau, cô cũng chả có can đảm làm nổi. 

Giá như, giá như cô không nhớ lại. Giá như, Thu Lê vẫn chỉ đơn thuần là Thu Lê... 

Cô thở dài, chạm bàn tay lạnh lẽo vòng ôm lấy cánh tay anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ và hô hấp trầm ổn của người đàn ông, bão tổ lòng bỗng như yên ắng lạ thường. 

“Anh lạnh không?” Cô hỏi. 

“Không” Quang Thẩm kìm giọng đáp. 

“Nhất định Bạch Khổng Tước vẫn đang dõi theo chúng ta. Anh biết Tuấn Hùng ở đâu chứ?” 

“Biết.” 

“Em muốn... không, chúng ta cần gặp Tuấn Hùng, vì em mà khiến anh bị liên lụy, cô ta đến vì em, em đã hại con, hại anh..” Thu Lê cắn chặt môi không muốn bật ra tiếng nấc. 

“Ừ, ngày mai sẽ đi.” 

Hai người yên tĩnh tựa sát vào nhau, Thu Lê xoay người đổi một tư thế thoải mái, tựa đầu gối lên trên đùi anh. Người đàn ông trìu mến nhìn xuống, dùng cơ thể bao bọc lấy cô bảo vệ trong lòng. 

“Em ngủ một lát đi!” 

Thu Lê lắc đầu: “Em không ngủ, em chờ sao băng” 

Đáy mắt người đàn ông hiện ra tia sáng ấm áp, không cự tuyệt mong 

muốn của cô. Thu Lê thì thầm: “Chúng ta nói chuyện nhé.” 

“Em muốn nói chuyện gì?” 

“Chuyện gì cũng được.” 

“Chuyện về Nguyên Khang đi.” Quang Thẩm đưa ra vấn đề. 

Nhắc đến con, tâm trạng của Thu Lê lại trùng xuống. Cho dù như thế nào, cô cũng vẫn luôn muốn tránh chạm đến vết thương kia. 

Suy nghĩ một hồi, cô mới lên tiếng: “Thằng bé rất ổn!” 

Quang Thẩm nhíu mày, cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong mắt cô ẩn giấu một tia phức tạp, môi mím chặt, lộ ra độ cong quật cường. 

“Có phải em cũng phát hiện ra điểm khác thường của con không?” 

Vốn dĩ trong lòng Thu Lê đang dần bình ổn, nghe anh nói vậy, lại chộn rộn suy tư. “Con trai em luôn rất thông minh.” 

Người đàn ông không nhịn được khẽ cười: “Cho dù thằng bé có không phải là người bình thường, anh cũng đâu ghét bỏ con!” 

Thu Lê ngẩng đầu nhìn anh một chút, sau đó cụp mắt: “Nó được thừa hưởng trọn vẹn huyết mạch Hắc Khổng Tước, thêm cả sức mạnh của Chuyển Luân Vương” 

Cô dừng lại không nói tiếp. 

Gió trên núi rất lạnh, người đàn ông ôm cô, hai người yên lặng tự đuổi theo suy nghĩ của chính mình. 

Khổng Tước là chi dưới của Phượng Hoàng. Sau khi Phượng Hoàng bị diệt vong, Khổng Tước lên ngôi thay thế chiếm trọn mọi vinh quang. Nhưng không phải tộc dân Khổng Tước nào cũng có được vinh dự đó. 

eyJpdiI6Ilo5MVI4YmV6YVA5Z0dZblJTeTczbnc9PSIsInZhbHVlIjoiTDdOcHMySGNxN0hKaTlsVk5tdGNKWEl2SVNpejRvYnhEUWZRVVFBaWFVNlpWSEZhQWRMZkZHekFzeHlyd1VQTDZkZ1V3RHlsTVR6QVo2cFwvZXczM29yUGJnV1QzUENhckJ4OW9oU25LSnM0ZEhURnFQXC80RHE1Rzl3bmhcL25selJnWDk5ZTNHQVRxSkJtWmxaUGswb0NpNHlIREVmUU5oWUFjZWc5NThMbDJ1RTljcldXMndQWEFmWWhEdVRnNjlhaTM3dFNxZXB1anNpTEpVTXF6VW13U1hDOWZnSXVuV1orMHlcLzlWUnJJM1pNQld2bXRsRmRObE03eEMzUlwvVm8raThBbFJnb0RMNUtwVUlGT1JcL05Kdm03SUZvdjhTdlVmWURCRUx1ajk4VVhXd1FMRzFHa2FBbkdHOWdET0hsemsrK0p6d3Z5Yk5RWjlBbERXSVMySDlKMTZ1SWlwcDNmTm5HUmtuWld2cjM1WmhFVU9EbDBJdTRIdGpGMHpoXC9YZGJoRTFKTmFsdWZKMVJPeVlFazVvYkhyY21Fb0RYc1U0bWd0eWZEcVZ5V2I2WkkxZWpaVFdSNjFMYlg5dUNvQVJUU2pIOWJWZmRSOWJNdUdPdG1QR2F2ZFVcL0VSTzY5cXR2bzhhR2NRelhuXC9IbFwvOHJjVUtydmRmMkYxVjdCRytRanFWandPSzRxalZudkpPSUorRGJDdz09IiwibWFjIjoiNWUwMmVlZDNiZGIyMjg4YzAzODhiNWJiMjg3NWE2NzMxYTMxMDIzNWE0OTQ3MDMxYzk3OWVmNzczYjEyNTRhOSJ9
eyJpdiI6IlFNUlBmRStiM2E2d1VWR1ZmUmJzeUE9PSIsInZhbHVlIjoienVsNnlPVkpqOHViUmhiNEQ1NG5WeEVNNXVpMmpzNWRSNmlHVVh6aEUyeGoySTdXaE93TVNDTkFpeTlxd1AzZ3FcL2c5eFAzckh2WVwvUlo0TTRsa0NwTHdnbDAwNmttMDVKY1RZSGFkTGF5dDM3U3NEMWE0RStSU05jejVPejhMYXduUlBHMjU3ckZOVForSE85N2ZkeHRwMEtWOTFtcjNHck1FbzhDWWlFTTdvVmVNaFE3TDhDYnpiVmZuK3F3VkdSZjErRjQ0NUxkVk03N3prQ1pCb0RGRHZmaEFNOGhQNXJuZmUxMmNXKyt5R0VzYis4cFlvRFJRRW1GaitaWlZ3IiwibWFjIjoiMzYzODk1MjBjODI4MDc4YmNhNTdkOTg0ZjQ1Njk2ZTRkNmEyNjFhMDMyYWEyZTU4Y2MyM2YzNGQwOWVkMTAzMyJ9

Ngón tay của người đàn ông theo thói quen quấn lấy một lọn tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ bảo vệ con thật tốt.”

Ads
';
Advertisement