Không ai biết ở một kiếp kia Chuyển Luân Vương cùng Mạnh Bà đã trải qua những gì.
Chớp mắt một cái, cửa Luân Hồi chợt nháy sáng, Chuyển Luân Vương mệt mỏi bước ra miệng lẩm bẩm: “Phật nhãn vô biên, ma nhã vô giới!”
Lần đầu tiên sau vạn năm ngài ấy uống rượu, hết say lại tỉnh, tỉnh rồi lại say, cả người phát ra hơi thở quỷ dị chẳng ai dám tới gần. Một ngày kia, ngài ấy vất vưởng đi tới bên Tam Sinh Thạch, vừa khóc vừa cười dùng pháp lực hủy đi nhân duyên của hai người.
Có điều ngài lại quên mất sợi dây tơ hồng kia.
Sau đó Mạnh Bà trở lại, không náo nhiệt như trước. m giới vốn dĩ tĩnh lặng càng trở nên thê lương.
“Chỉ một bát canh uống dở mà tương tư chàng khó dứt. Chàng nói sẽ không quên ta, nhưng sự thật người mãi luyến lưu lại không phải chàng. Trái tim ta đã kiệt sức! Sợi dây tơ hồng này, cũng nên đoạn đi thôi!”
Sau giây phút ấy, Hắc Khổng Tước biến mất khỏi Thập Điện Chuyển Luân Vương, chấm dứt những chuỗi ngày đau khổ tự hành hạ chính bản thân mình. Rốt cuộc chủ nhân của nơi này cũng không còn duy trì được vẻ dửng dưng bất cần nữa, lập tức cuống lên bám theo, hành trình truy thê của ngài ấy với muôn vàn khó khăn thực sự bắt đầu như vậy đấy.
Núi Cấm.
Mây trắng vấn vít, mờ mịt khói nhang, ánh mặt trời hanh khô gắt gỏng cũng không lọt được vào đến bên trong đền thánh.
Đứng trước nhang án, thân ảnh cao gầy của một người đàn ông khẽ lay động, tròng mắt quỷ quyệt mang theo vẻ sùng kính dừng trên người một cô nhóc rất trẻ, hai má bánh bao, cùng cặp mắt to đen lóng lánh: “Chủ nhân, một kiếp kia người đã làm gì họ vậy?”
Bạch Khổng Tước cười lớn, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, thoáng chốc đã mất đi vẻ đáng yêu, chỉ còn lại khí sắc tối tăm phả ra hơi thở xấu xa không ngừng lớn vởn.
“Cô ta yêu phải một người không nên yêu, chịu nỗi thống khổ lớn nhất thế gian, đứa con chưa chào đời đã bị chính cha mình đạp chít! Ha ha ha!"
Lời nói vừa dứt, gió lạnh như cơn lốc nhỏ không ngừng lớn mạnh, Bạch Khổng Tước giơ tay vỗ về chiếc túi vải đỏ thêu chỉ vàng đeo bên hông: “Ngươi cũng thấy cha mẹ mình phải chịu trừng phạt là rất đáng phải không? Yên tâm, chúng ta sẽ báo thù, cùng đùa chít bọn họ!”
Giống như thực sự được an ủi, gió lạnh nhanh chóng tiêu tan, khói hương lại tiếp tục tràn vào hô hấp của mọi người gây ra ảo giác.
Bạch Khổng Tước nhếch miệng cười, cô ta đưa cho gã đàn ông một chiếc chuông bạc nhỏ: “Mấy bữa nữa bọn họ sẽ tới đây, ngươi dùng cái này điều khiển quỷ hồn chơi đùa một chút.”
“Vâng!”
Dứt lời, cô ta liền biến mất. Đền thờ quỷ dị lại yên tĩnh như tờ.
Tại một góc nhỏ khuất trong bóng tối, nơi mà ánh sáng không chiếu tới. Tuấn Hùng đang bị giam bên trong một chiếc lồng chim cỡ lớn, cả người chỉ có duy nhất đôi mắt đỏ mờ nhạt khế cử động. Vừa thê lương lại đau đớn hòa cùng nỗi uất hận.
Thu Lê nhẹ chớp mắt, cố gắng mãi mới mở ra được, liền bị khung cảnh u
tối trước mặt lập tức dọa cho hoảng loạn.
Đây là đâu?
“Tỉnh rồi!” Giọng nói trầm ấm vang lên sát bên tai khiến Thu Lê giật mình tỉnh táo hẳn.
Cô ngồi bật dậy rồi lại ôm đầu choáng váng ngã vào Quang Thẩm. “Sao anh lại ở đây? Chỗ này là...?”
“Em nghỉ ngơi đi đã, đừng vội.” Quang Thẩm vòng tay ôm lấy Thu Lê thuyết phục cô, anh chẳng nói thì Thu Lê cũng đã nhắm mắt không chống đỡ nổi tiếp tục ngủ.
Lần tiếp theo Thu Lê tỉnh, Quang Thẩm vẫn còn ở bên cạnh. Dường như anh cũng chưa hề rời đi giây phút nào.
Nhìn gương mặt này, lòng cô nhói đau. Khoé mắt lại trào ra dòng lệ. Rốt cuộc chúng ta phải thế nào đây?”
66
“Xin lỗi!” Người đàn ông bất ngờ bắt lấy bàn tay cô đưa lên miệng nhẹ hôn. “Tiểu Hắc, xin lỗi!”
“Người chàng nên xin lỗi không phải là ta!” Thu Lê chống tay ngồi dậy bước xuống khỏi giường ra bên ngoài hậu điện.
Khung cảnh xám tối của m giới bao năm qua vẫn vậy, cô lưu luyến nhẹ
bước tới bên Vọng Hương Đài, hình ảnh về hồi ức xưa lại tràn về.
Dưới tán cây nguyện ước treo vô vàn dải lụa đỏ cùng thẻ gỗ, gió thổi qua lụa bay phấp phới như múa, thẻ gỗ va vào nhau vang lên tiếng lộc cộc vui tai. Bàn đá dưới gốc cây có một người đàn ông đang rất nghiêm túc, chăm chú viết gì đó lên trên thẻ gỗ, mí mắt anh hơi run, hàng mi dày như cánh quạt tạo thành cái bóng trên gương mặt anh tuấn, nhìn qua thực thoát tục tựa thiên tiên.
“Anh viết cái gì thế?” Cô gái xinh đẹp tò mò hỏi. “Cho em nhìn với!”
Người đàn ông đỏ mặt vội giấu đi, tính tình của anh vốn dĩ không phải loại lãng mạn này, chỉ bởi vì hôm nay Thu Lê cứ nằng nặc đòi tới đây làm cái việc trẻ con này nên anh mới gắng gượng chiều ý mà thôi. Bảo anh nghĩ ra loại ước nguyện thâm tình, anh đúng là thực nghĩ không có được.
Nhưng dù sao đến cũng đã đến, viết bừa một chút đâu có sao.
Cô gái không nhận được câu trả lời liền tò mò rướn người lén nhìn sang, trên thẻ gỗ là dòng chữ: “Ngủ Thu Lê hàng ngày, ngủ Thu Lê hàng tháng, ngủ em cả đời!”
Tuấn Hùng, anh thật biết chơi mà!
Chuyện đấy mà anh cũng viết ra được, còn đường hoàng treo lên cây nguyện ước?
Ai bảo anh khô khan, hài hước ra phết đấy chứ!
Thấy Thu Lê trần trừ nhìn thẻ gỗ chưa viết gì, người đàn ông treo xong thẻ gỗ của mình liền giật lấy hí hoáy viết. Đợi khi cô lấy lại tinh thần vội hỏi thì thẻ cũng treo xong: “Anh lại viết gì thế?”
“Tên!”
“Tên?” Cô mờ mịt mở to mắt: “Tên ai?”
con của họ sau này mà không hề chú ý tới nét cổ quái trong đáy mắt của anh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất